Chương 19

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Văn Tổ cùng Trịnh Xuân Miêu đã sớm dọn đồ đạc đầy đủ lên hai chiếc xe đẩy. Hôm nay tào phớ và đậu phụ cũng bắt đầu được bán, chẳng qua với đậu phụ khách nhân mua về sẽ tự chế biến, còn tào phớ thì có thể rưới sốt là ăn được luôn.

Tô Điềm cùng Lý Hồng Nguyệt cũng tranh thủ thời gian thu dọn một chút, bốn người họ cùng nhau đi ra ngoài, Ngô Phân hôm nay ở nhà nấu cơm.

Đến huyện thành, Tô Điềm cùng Lý Hồng Nguyệt như thường lệ dừng xe chỗ cũ và dựng quầy hàng lên, Tô Văn Tổ cùng Trịnh Xuân Miêu thì đẩy xe hướng lên phía trước, hai quầy một đông một tây đồng thời mở bán.

"Hồng Nguyệt, tiểu Điềm nhi, đến sớm nha." Triệu bà tử bán mì hoành thánh bên cạnh cười tủm tỉm chào hỏi Tô Điềm.

Tô Điềm múc một bát tào phớ đưa cho bà:

"Triệu bà bà cũng sớm nha, đây là món mới gần đây ta mới làm ra, gọi là tào phớ, người cũng ăn một bát nếm thử đi."

Triệu bà tử tiếp nhận bát tào phớ mà thấy lạ lẫm, nói tiếng cám ơn:

"Ôi, tào phớ này trông thật trắng mềm, thế nào lại giống món canh trứng gà như vậy, ta quả thật chưa bao giờ nhìn qua thứ này.", nói rồi bà múc một thìa bỏ vào trong miệng.

"Ái chà chà, món này ta có thể trực tiếp nuốt xuống bụng luôn!" Triệu bà tử cười không ngớt:

"Cái này ăn hay uống đều được, răng của bà lão ta vốn không tốt, ăn món tào phớ không phải mất sức nhai."

Trước sạp hàng của Tô Điềm đã có khách quen mua sữa đậu nành trước đó, nghe thấy được lời khen của Triệu bà tử mà lòng hiếu kỳ bị khơi gọi, nhao nhao biểu thị muốn nếm thử món tào phớ này.

"Một bát tào phớ năm văn tiền, khách quan muốn mua mấy bát?" Tô Điềm mở ra hũ đựng tào phớ ra, miệng hũ được đậy kín bằng một tấm vải, nàng cười giới thiệu:

"Bên này là đậu phụ, vị hơi khác chút so với tào phớ, ngài mua về cắt thành khối nhỏ, có thể nấu cùng cải trắng và trứng gà, hoặc là chỉ nấu không thôi, hương vị đều rất ngon! Một bìa chỉ có ba văn tiền."

……

Vốn dĩ khách quen mua sữa đậu nành của quán không ít, hôm nay lại có món mới xuất hiện, rất nhanh cũng truyền miệng nhau ra ngoài.

Tào phớ mà bỏ thêm nước sốt so sữa đậu nành nhìn muốn ăn hơn nhiều, thế nên hôm nay buôn bán rất tốt, tốt hơn cả so với mấy hôm trước, Tô Điềm cùng Lý Hồng Nguyệt bận rộn bán hàng đến phát điên, hận không thể mọc ra ba đầu sáu tay.

Hơn một canh giờ trôi qua, số lượng hàng bán hôm nay đã hết, Tô Điềm tỏ vẻ xin lỗi với các khách nhân không mua được, mời bọn họ ngày mai lại đến mua.

Bên này Tô Điềm đang dọn hàng, từ xa liền nhìn thấy Tô Văn Tổ cùng Trịnh Xuân Miêu đẩy xe tới đây.

“Đại ca, hôm nay buôn bán có thuận lợi không?” Tô Điềm tuy rằng đối Tô Văn Tổ rất có tin tưởng, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng.

Mặt Tô Văn Tổ hơi đỏ, nhưng cặp mắt kia lại sáng kinh người:

“Muội muội, phía đông không có nhiều quán ăn lắm, đa số đều là hộ gia đình, ta cùng nương liền đẩy xe đến từng nhà hỏi bán, thật đúng là bán được không ít, hơn nữa mỗi một nhà đều mua một số lượng không nhỏ.”

Tô Điềm lúc này mới yên lòng:

“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi về trước đã”

Sau khi về nhà, Tô Điềm đem số tiền kiếm được hôm nay mang ra đếm, hôm nay họ lời được gần một lượng bạc, cứ theo tốc độ này, qua một hai tháng nữa là gia đình họ có thể thuê nhà ở huyện thành để mở tiệm cơm! Nội tâm Tô Điềm có chút vui mừng.