Chương 18

Bát nước sốt gồm một muỗng tỏi băm, một ít hành lá, lại thêm ít muối, cuối cùng thêm ít nước rồi khuấy lên một chút, Tô Điềm nhìn bát nước sốt mà chậc lưỡi nghĩ thầm:

"Không có nước tương luôn cảm thấy tổng thể món ăn đều không được trọn vị, xem ra ta cần phải tự mình làm nước tương thôi".

Sau khi mở vung, chỗ thịt băm đã chuyển màu, Tô Điềm hơi buồn bực đem bát sốt đổ vào rồi om thêm một lúc, một chảo đậu phụ trứng sốt thịt heo bằm đã ra lò.

Sau khi đổ chỗ đậu phụ trứng sốt vào một cái nồi khác để giữ nóng, Tô Điềm còn dự định làm món canh đậu hũ.

Nàng đem chỗ thịt lợn muối treo bên cạnh cắt nhỏ thành hạt lựu, rồi đem số mộc nhĩ vừa mới ngâm xong thái sợi mỏng.

Đầu tiên, Tô Điềm cho thịt muối cùng mộc nhĩ vào nồi xào lên đến khi có mùi thơm toả ra, thì đổ vào nồi một lượng nước vừa đủ, khi nước sôi thì bỏ đậu hũ vào. Sau khi canh trong nồi sôi lăn tăn, nàng đổ một bát trứng đã đánh vào, cuối cùng cho thêm chút bột mì để nước cô lại sền sệt, rồi nêm vào một lượng muối vừa đủ, trước khi bắc nồi ra thì nàng bỏ một nắm hành hoa vào, nồi canh trông cực kì ngon mắt.

Để Trịnh Xuân Miêu dọn chỗ đồ ăn đã nấu xong lên nhà chính trước, Tô Điềm còn muốn làm thêm món tào phớ, đồ ngọt ở thời đại này không phổ biến, Tô Điềm quyết định chỉ làm tào phớ mặn.

Nàng đổ nốt chỗ thịt bằm xào mộc nhĩ còn dư lúc nãy, và lạc giã rối vào đậu hũ non, rồi nêm chút muối, vì nguyện liệu có hạn, chỉ có thể làm ra phiên bản tào phớ giản dị.

Sau khi làm xong tào phớ, Tô Điềm kêu Tô Văn Dương bưng lên bàn cơm, để mọi người chuẩn bị dùng bữa.

Tô Văn Thần không chờ nổi mà đã nếm thử mùi vị đậu phụ trứng sốt, người vừa tới bàn ăn liền một đũa nhét một miếng đậu sốt trứng vào trong miệng.

"Oa, thật mềm mượt! Không cần phải nhai, có thể trực tiếp nuốt xuống bụng!", Tô Văn Thần vừa ăn xong lại ăn thêm một miếng nữa.

Những người khác thấy thế cũng ồn ào mà động đũa.

Lý Hồng Nguyệt vừa ăn vừa gật đầu:

"Hương vị của đậu phụ và tào phớ này so sữa đậu nành thì đậm đà hơn nhiều, ăn cùng với sốt rất ngon."

Tô Điềm cũng tự mình nếm một chút, hương vị mặc dù không ngon bằng thời hiện đại, nhưng cũng rất vừa miệng:

"Vậy ngày mai, chúng ta ngoài bán sữa đậu nành, thì thêm một sạp hàng nữa bắt đầu bán hai món mới là đậu phụ và tào phớ, chốc nữa ta sẽ hầm một nồi sốt thật ngon."

"Đúng rồi, ngày mai đại ca cùng đại bá nương cũng đẩy thêm một xe đẩy mới cùng đi đi, chúng ta phân ra hai quầy hàng khác nhau, bán cùng một lúc."

Tô Điềm nói ra dự định của mình đã tính toán trước đó.

Tô Văn Tổ bỗng nhiên quay đầu lại:

"Ta. . . Ta sao?"

Tô Điềm gật đầu:

"Đúng, đại ca từ đầu đã theo bọn ta ra quầy hàng, hiện tại đã thuần thục mọi việc, ngươi đang nhiên sẽ phụ trách quầy xe đẩy mới nha."

Tô Văn Tổ tỏ ra hưng phấn, hướng tới Tô Điềm mà vỗ ngực:

"Yên tâm đi, đại ca ta cam đoan khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Tô Điềm cười yếu ớt, thật ra nàng để Tô Văn Tổ tự mình phụ trách quầy hàng mới là đúng đắn bởi vì hắn đã thạo việc rồi, bên cạnh đó có thể Tô Văn Tổ cũng không biết rằng lúc hắn bán hàng, trông hắn vô cùng toả sáng. Tô Điềm muốn để Tô Văn Tổ rèn luyện nhiều hơn, tích luỹ kinh nghiệm, có lẽ tương lai một ngày nào đó hắn sẽ biết mình muốn cái gì...