Chương 20

Vào khoảng giữa trưa ngày tiếp theo, Tô Vạn Thanh mang vẻ mặt buồn thiu trở về nhà, khoảng thời gian này, hắn ngoài việc xay đậu tương ra, còn đi thu mua đậu tương ở xung quanh nhà.

Trong lòng Tô Điềm có chút bất an:

"Cha, có chuyện gì xảy ra sao?"

Tô Vạn Thanh thở dài:

"Gần đây, việc chúng ta đang làm có chút lớn, đoán chừng đã bị người khác nhìn ra rồi. Hiện giờ lúc ta đi thu mua đậu tương, trùng hợp là tất cả mọi người đều không bán, không thì cũng bán với giá lên trời, sáu mươi văn tiền một bao hạt đậu tương thì họ mới bán."

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Lý Hồng Nguyệt nắm chặt cánh tay Tô Vạn Thanh: "Liệu ngươi có thể đi thu mua ở khu vực xa hơn được không?"

Tô Vạn Thanh lắc đầu:

"Được, nhưng mua được số lượng không lớn, để cung cấp cho một ngày bán của chúng ta là không đủ."

"Chúng ta cứ đi thu mua đậu tương rồi lại đi bán sữa đậu nành, chỉ cần cẩn thận lưu ý điều này quả thật có thể nhìn ra hai việc này liên quan đến nhau.", trong giọng nói Tô Đại Thụ lộ ra tia tức giận, vất vả lắm cuộc sống gia đình mới được cải thiện, kết quả lại bị chơi một vố.

Tô Điềm có chút nhíu mày:

"Gia gia, trước tiên đừng có vội vàng, trước đó cha ta đã thu mua được lượng lớn đậu tương để trong nhà có thể chống đỡ được trong bốn năm ngày, chúng ta trước hết cứ chuẩn bị kỹ lưỡng đồ ăn để bán vào ngày mai, ta sẽ nghĩ biện pháp sau."

Hiện tại, bọn chúng đang đánh vào nguồn cung của sữa đậu nành và tào phớ, đây là danh tiếng của tiệm nhỏ nhà nàng, Tô Điềm không cam lòng mà từ bỏ như vậy. Nhưng mà phải nên làm như thế nào đây, Tô Điềm trở lại phòng của mình qua hồi lâu cũng không nghĩ ra biện pháp.

"Được rồi, để mai nói tiếp, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu như số đậu tương tích trữ trong nhà sử dụng hết mà vẫn không thu mua được lượng mới, mình chỉ có thể đau đớn mà đổi món mới thôi.", Tô Điềm lặng lẽ tự động viên bản thân.

Ngày thứ hai, quầy hàng vẫn được dọn ra buôn bán như thường lệ, vừa bán hàng xong bỗng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, một vị gã sai vặt từ đường đối diện đi tới.

"Tô cô nương, ta đến từ Lăng Vân Lâu ở phố Đông Nhai, chưởng quầy bọn ta nghe nói Tô cô nương là người giỏi giang, muốn mời cô nương bây giờ đi qua uống chén trà nhỏ." Gã sai vặt chắp tay, trên mặt nở nụ cười.

Tô Điềm không hiểu gì:

"Lăng Vân Lâu? Vị tiểu ca này thế mà nhận lầm người rồi, ta cũng không quen biết chưởng quầy của ngươi."

Gã sai vặt dò hỏi:

"Quán nhỏ của cô nương là đang bán đậu hũ?"

Tô Điềm gật đầu.

"Vậy đúng rồi, thỉnh cô nương cho bọn ta chút mặt mũi." Gã sai vặt làm động tác mời.

Lý Hồng Nguyệt giữ chặt lấy tay Tô Điềm, hướng về phía nàng lắc đầu, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Tô Điềm hơi suy nghĩ một chút, trong lòng có tính toán, mắt liền nhìn thấy Tô Văn Tổ cùng Trịnh Xuân Miêu đang đẩy xe tới tụ họp, nắm chặt lấy tay Lý Hồng Nguyệt, nháy mắt ra dấu ra hiệu nàng không cần lo lắng:

"Nương và đại bá nương về nhà trước đi, ta sẽ đi cùng với đại ca, vừa lúc ta cũng muốn mua chút đồ vật mang về."

Dặn dò xong, nàng quay ra chỗ gã sai vặt nói:

"Làm phiền tiểu ca dẫn đường rồi."

Tô Văn Tổ đã vừa mới nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, liền đem xe đẩy giao cho Trịnh Xuân Miêu, rồi đứng phía sau lưng Tô Điềm.

Gã sai vặt nhẹ nhàng thở dài, quay đầu dẫn đường.