" Nô tỳ nguyện ý hầu hạ nương nương. " Ta mà nguyện ý, nếu không phải ta suy tính bước tiếp theo cho ta thì đừng mơ nàng đi hầu hạ cho nữ nhân của lão hoàng đế, không bị ta đem đi làm chuột bạch thử độc ta mới chế là may lắm rồi.
Tề công công gật gật đầu, ôm cái phất trần trong tay suy nghĩ một lúc mới nói: " Tốt lắm, là một nô tài trung tâm. Ta đi mời Uyển phi đến, các ngươi chờ ở đây. " Câu sau là nói với bốn tiểu thái giám ở đằng sau.
" Nô tài tuân lệnh~~ " Bốn tiểu thái giám khom lưng cung kính nói. Phất trần vung lên, Tề công công quay người tiến vào chính điện.
Phong Dương vẫn quỳ ở đó, cúi đầu không nói lấy một lời nhưng trong tâm hiện đã gà bay chó sủa mất rồi. Nàng đúng là bị phật tổ hại mất rồi, khi không lại rảnh rỗi đem sức mạnh của nàng, lại tách linh hồn của nàng ra khỏi thân thể. Aizzzz, phải nói là mình số khổ, nàng đọc hàng đống truyện xuyên không, người ta thì xuyên thành hoàng hậu, vương phi, hay là tiểu thư, kém lắm là người tự do phiêu bạc, những người này ai cũng điều mang theo sức mạnh kiếp trước bên người, còn nàng thì chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, tay trói gà không chặt, còn bị phong ấn sức mạnh. Ba cái đầu thì nàng không nói nhưng tại sao lại không để nàng làm người tự do để nàng phiêu bạc giang hồ giống trong phim chứ…
Hừ, nàng mà trở về, thì lão phật tổ nên chuẩn bị tinh thần để cho nàng hảo hảo trừng phạt.
Tề công công rất nhanh đã đi ra, vẻ mặt ôn hòa đối với Phong Dương đang quỳ trên mặt đất nói: " Liễu Thanh, nương nương đồng ý để ngươi sau này hầu hạ, ngươi là một nô tỳ lại có thể theo hầu hạ nương nương đây chính là đại phúc phận mà trời cho ngươi, sau này cần trung thành hầu hạ, hiểu không? "
Phong Dương gật gật đầu, nàng cũng không dám nhiều lời, mất công nói sai, lại lưu lại ấn tướng cho người khác nàng là kẻ ngu ngốc.
Việc kế tiếp là sắp xếp cho Uyển phi nương nương rời cung, khi một vị ma ma quản sự giao cho nàng một bao vải, làm nàng có chút bất ngờ, nghĩ đến cấp bậc phi vị, cho dù không được hoàng thưởng sung ái thì cũng phải theo một ít tài sản chứ, trừ phi vị nương nương này là một người giản dị. Tiếp theo Phong Dương hoàn toàn ngây ngốc cùng kinh hãi khi nhìn người vừa mới ra sau vị ma ma kia.
Mỹ nhân! Không Tiên nữ a~ Không ngờ vị nương nương này lại đẹp sánh ngang với tỷ tỷ Phong Ngọc của nàng a~~~ Cung tranh màu hồng cánh sen, nhẹ nhàng bao lấy dáng người thướt tha, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn, làn da trắng nõn mịn mà nếu chạm vào hẳn là rất thoải mái, đôi mắt trong như hồ nước thu không một chút gọn sóng, một đầu tóc đen bóng lóa mềm mại tựa như vân trôi. Phong Dương thầm cảm thán: Vị Uyển phi này phải nói là rất đẹp, vừa giản dị vừa thanh lệ thoát tục, con ngươi bình tĩnh không chút gợn sóng, trong hậu cung này chắc cũng chỉ mình nàng.
Trong lòng nghĩ là vậy nhưng chân không dám động, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy vị chủ tử xui xẻo của nàng, Khi tay Phong Dương tiếp xúc với Uyển phi, mới nhớ ra nàng có bài xích với người xung quanh, bất quá nàng cũng không rút tay lại mà lén nhìn sắc mặc của Uyển phi, mắt Phong Dương sáng lên, trong mắt kinh ngạc có, nghi hoặc có, kích động có mà kinh hỉ cũng có, nàng giờ đây rất muốn rơi lệ nhưng tất cả rất nhanh đều được nàng cúi thấp đầu che dấu đi, nàng không được phép rơi lệ. Hiện giờ tâm nàng rất vui, thì ra vẫn còn có người không bị sự bài xích của nàng làm bị thương.
Cha! Mẹ! Nữ nhi có phải đã tìm được ánh sáng?
Tề công công ở bên như cười như không, nói: " Uyển phi nương nương, ngoài cửa đã chuẩn kiệu để nương nương đi Lâm Phương Cát. "
Uyển phi gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Phong Dương, những biểu hiện khi nãy của Phong Dương, nàng đã thu toàn bộ vào mắt, cũng không biểu lộ gì, lại nhìn thoáng các cung nữ, thái giám đang quỳ trên mặt đất, khóe môi giật giật, nhẹ nhàng nói: " Là ta đã làm liên lụy đến các ngươi. "
" Nương nương! " Đại thái giám ở hàng thứ nhất run giọng kêu một tiếng, ngẩng đầu nói: " Ân đức của nương nương, chúng nô tài chỉ đành kiếp sau báo đáp. Mong nương nương bảo trọng ngọc thể, chỉ cần nương nương khỏe mạnh, chúng nô tài cũng nhắm mắt. " Nói xong, tất cả những người phía sau đều khóc nấc lên.
Tề công công nghe được tiếng khóc thì không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục: " Mời nương nương khởi giá~~~ "
Uyển Phi nhìn mọi người khóc, tựa hồ muốn nói gì nhưng Tề công công đã thúc giục cuối cùng cũng không nói gì, cắn răng, tùy ý để Phong Dương nâng đỡ xoay người rời khỏi Hướng Phướng Cung.
Phong Dương cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, xem ra những người quỳ ở đây lành ít dữ nhiều.
Dìu Uyển phi ra khỏi Hướng Phướng Cung, ngoài cửa sớm đã có người đợi sẵn cùng một cái kiệu nhỏ, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Phong Dương là tên hoàng đế này là một người keo kiệt.
Phong Dương đỡ Uyển phi lên kiệu, còn nàng thì yên phận cầm cái bao nãi, đi theo đám thái giám về hướng đông, lúc đi Phong Dương luôn giữ khoảng cách nhất định để tránh làm cái đám người này bị thương bởi sự bài xích của mình.
Tề công công không đi theo mà ở lại Hướng Phương cung xử lý gọn gàng những việc còn lại. Hướng Phượng cung bây giờ chỉ toàn một mùi máu tanh.
------------- Vạch ngăn cách -------------
Phong Dương đi theo kiệu của Uyển phi, trên đường không ngừng âm thầm quan sát, chỉ thấy càng đi càng ít người, con đường cũng dần hẻo lánh. Mấy tên này không phải đưa người đến nơi không có người rồi diệt khẩu đấy chứ? Phong Nguyệt có chút bất an, dựa vào năng lực hiện tại của nàng chắc chắn có thể chật vật mà thoát được, nhưng… Phong Dương lo lắng nhìn về Uyển phi. Chỉ thấy người ngồi trong kiệu dung nhan tái nhợt mang theo tia u sầu nhưng một chút lo lắng cũng không có. Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Phong Dương nhìn nàng mà cảm thấy tim có chút ẩn ẩn đau.
Cảm nhận được ánh mắt của Phong Dương đang nhìn nàng, Uyển phi quay đầu lại thì chạm vào ánh mắt của Phong Dương, nàng có chút ngẩn ra, ánh mắt kia…Uyển phi ổn định lại thần thái, cũng không nói gì.
Lúc hai mắt chạm nhau, không hiểu sao Phong Dương lại cảm thấy rất an tâm, nàng thầm nghĩ: Theo lý thì lúc này Uyển phi phải khổ khổ lo lo mới đúng chứ? Nhưng ánh nhìn kia lại là uy nghi của thiên gia vọng tộc, gặp nguy không loạn, tốt! Chỉ mong nàng không phải là người khó hầu hạ.
Phong Dương nghĩ đến đây thì ngẩn ra, vì sao bản thân lại lo lắng cho nàng? Vì sao lúc nãy tim lại nhói lên? Chẳng lẽ linh hồn vẫn chưa ăn khớp với thân thể đi! Nhưng vì sao lại muốn hầu hạ nàng ấy? Không lẽ bản thân vì luyến tiếc vì nàng là người có thể tiếp xúc với mình?
Phong Dương lắc lắc đầu quăng hết mấy cái suy nghĩ nhức não ra sau não. Nàng từ trước đến nay không phải là người để ý quá nhiều vào cảm xúc của bản thân.