Chương 5

Chỉ có hai chúng ta đứng trong hành lang cung điện trống rỗng.

Ta: “….”

Cửu hoàng tử bình tĩnh lại một lát.

Ngài ấy cúi đầu xuống, phát hiện mình đang ôm cánh tay trái của ta, lại rú lên.

Ta liếc nhìn cánh tay bị ngài ấy vứt đi, hơi nghiêng đầu, hạ ánh mắt nhìn con đường trước mặt, tiếp tục đi về phía trước.

"Ngươi... đừng lo lắng. Những NPC như ngươi ngày hôm sau là có thể hồi phục lại..."

Ta: "……"

"Sao ngươi không nói? Vẫn chưa đến lúc được nói à? Nhân tiện..."

"Điện hạ, đã tới Khôn Ninh Cung rồi."

Cửa lớn của Khôn Ninh Cung đóng chặt.

Đứng bên ngoài còn có thể mơ hồ nghe thấy những âm thanh lạch cạch phát ra từ bên trong.

Một thứ chất lỏng tanh hôi màu đỏ như máu từ dưới cửa chảy ra, trộn lẫn với chút thịt vụn, ta đứng dịch sang một bên, nhìn xuống những mảnh thịt nát đang trượt dưới chân, trên đó còn lẫn vài sợi tóc đen cùng với da đầu.

Trước đây cũng như vậy.

Ta cũng không nghĩ có gì sai cả.

Nhưng Cửu hoàng tử lại bắt đầu rồi.

Đầu tiên ngài ấy hét lên, sau đó bịt miệng bịt mũi, cuối cùng kéo cánh tay trái của ta rồi bắt đầu nôn mửa.

Ta im lặng nhìn đống mà ngài ấy nôn ra trộn lẫn với chất lỏng tanh hôi tụ lại thành một bãi, từ từ trượt qua bên cạnh ta như một cái ụ nhỏ.

Nôn mửa một hồi, ngài ấy dùng tay áo lau miệng, yếu ớt nói: "Đi... Mở cửa ra, ta đã chuẩn bị tâm lý xong rồi."

Ta im lặng nhìn Cửu hoàng tử không biết rút đâu ra một con dao.

“Ta có nên mở cửa ra không?” Giọng ngài ấy run rẩy đến mức như đang khóc.

Ta vẫn im lặng.

Thực ra, ta rất muốn nói điều gì đó, nhưng không biết tại sao lời nói ra đến môi xong ta lại nuốt xuống, không nói nữa.

Cửu hoàng tử chậm rãi bước về phía cửa, đôi chân lội trong vũng má.u, hít một hơi thật sâu và nhìn ta với ánh mắt như cầu cứu.

Ta cứng ngắc tránh đi ánh mắt của ngài ấy.

"Vậy ta mở ra, ta thật sự mở cửa đấy!"

Cửu hoàng tử giữ cửa Khôn Ninh Cung hồi lâu, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không mở được cửa.

"Tiểu thái y, cái này ta không mở được."

“Điện hạ, cửa này là đẩy chứ không phải kéo.” Cuối cùng ta cũng có thể thốt lên thành lời.

Cửu hoàng tử: "..."

Cửu hoàng tử thở hắt ra một hơi, bắt đầu dùng sức đẩy cửa.

Nhưng ngài ấy vẫn không thể đẩy mở ra được.

“Có phải là cần phải giải đố mới mở được cửa không?”

Ngài ấy đưa tay ra, không ngừng mò mẫm trên cửa, mò mẫm một lúc nhưng không hề phát hiện được gì.