Chương 6

Lúc này, ngày càng có nhiều thứ rỉ ra từ vết nứt trên cửa.

Cho đến khi một thứ giống như ngón tay đẫm máu chui ra từ khe cửa và móc vào quần của ngài ấy.

Ngài ấy không thể giữ cửa lâu hơn được nữa.

Ánh mắt ngài ấy dán chặt vào mặt ta, hận không thể dính chặt lấy ta.

"Có thể cho chút gợi ý có được không? Ta là linh vật của đội đó... Lương Nhụy là bộ óc, Trương Lạc Dư là thanh kiếm xông về phía trước. Ta cả đời này biết ơn ngươi nha... Chờ khi ta mà thoát khỏi đây, ta sẽ mua cho ngươi một biểu ngữ, ta sẽ treo lên tường ngày ngày tưởng nhớ ngươi!”

Ta không nói gì, chỉ dùng hết sức giơ tay trái lên chỉ vào con dao trong tay ngài ấy, rồi lập tức hạ tay xuống.

Cửu hoàng tử xem ra vẫn khá thông minh, nhìn là hiểu, nhìn ta với ánh mắt biết ơn, rồi vung con d.ao lớn chém thẳng vào giữa cửa.

Chỉ có một tiếng “Bang!”, cánh cửa cung điện màu đỏ sậm bị bổ ngay chính giữa.

Ngay sau đó, vô số mảnh vụn khác nhau từ các bộ phận cơ thể từ bên trong tràn ra như thể không thể chờ đợi được nữa.

“Tay, chân, bàn chân… không có đầu, tại sao không có đầu?”

Ta nghe thấy Cửu hoàng tử nói nhỏ.

Ta nhìn ngài ấy.

Phát hiện ngài ấy đang cúi đầu, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười không rõ.

Ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng rất nhanh sự chú ý của ta liền bị phía trước thu hút.

“Đùng đùng đùng!”

Tiếng roi da quất thật mạnh truyền tới.

Ta ngay lập tức liền cúi thấp đầu.

“Tham kiến Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, các tiểu chủ, nô tài tuân mệnh đến bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương.”

Trong cung có quy định, thân làm nô tài không thể nhìn trực tiếp những vị quý nhân thân phận hiển hách.

“Kia là thứ gì thế hả,…. Mấy thứ này là cái gì?”

Khóe mắt ta liếc nhìn Cửu hoàng tử đang run lẩy bẩy, giọng điệu không ngừng thay đổi ở bên cạnh.

Các vị chủ tử đáng sợ thế à?

Thân là hoàng tử, tuy rằng ít khi có thể thấy các nương nương trong hậu cung, nhưng thân mẫu của ngài ấy cũng ở đây, ít nhiều đã từng gặp những vị chủ tử này rồi, vì sao ngài ấy vẫn sợ hãi như vậy?

"Ba! Ba! Ba!" Có thêm vài tiếng roi bị quất thật mạnh nữa, ta hơi ngẩng đầu lên, mượn góc độ để nhìn phía trước.

Phía trước có một người cao gần hai mét đứng, toàn thân sưng tấy như bị phồng lên, làn da bị kéo căng gần như trong suốt, mạch máu màu đỏ tím phức tạp rối rắm bên trong mơ hồ còn đang co giật, hai bàn chân của bà ấy hoàn toàn biến dạng và biến thành hai cục thịt, cả hai đều được bao phủ bởi một lớp màng bọc màu đen đầy hoa văn chằng chịt.