Chương 3

Ta thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của những vị hoàng tử này.

Nghĩ sao nói vậy.

Sau đó ta nghe thấy ngài ấy bắt đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Quên đi, NPC làm sao biết được cảm giác đau là như thế nào..."

Những lời ta chưa bao giờ nghe nói cứ liên tục tuôn ra từ miệng của ngài ấy.

Cửu hoàng tử cứ thế bước về phía ta vài bước, ánh mắt rơi vào cánh tay ta.

“Đã như thế này rồi... lỡ như cô ấy cõng mình nữa, cánh tay cứ rụng mất thì sao… Lỡ như bị ngã, nếu dính mưa thì sẽ chết mất!”

Ta cúi đầu, đứng im tại chỗ vừa chờ đợi Cửu hoàng tử sai khiến, vừa nghĩ tới điều ngài ấy vừa nói với ta.

“Ngươi không cảm thấy đau à?”

Câu nói này rất quen thuộc.

Hình như trước đây có ai đó đã từng hỏi ta.

Đó là ai?

Từ bao giờ?

Đau là gì?

Đây là điều mà một thái y bình thường như ta phải biết à?

“Đã như vậy rồi… ngươi ở đây cùng ta đợi mưa tạnh đi.”

“Hồi Cửu hoàng tử, hôm nay giờ Mùi (13h-15h) nô tài còn phải chạy đến Khôn Ninh Cung, bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương nữa.”

Cửu hoàng tử nghe xong lời của ta, mặt liền trắng bệch.

“Giờ Mùi? Đi tới bên Lương Nhụy bên kia? Ngươi… ngươi là NPC mang theo nhiệm vụ? Không phải chỉ là đơn thuần lang thang trong thế giới này sao?”

“Oành oành oành!” lời của ngài ấy còn chưa nói xong, đã có mấy đạo sấm sét đánh xuống phía trên đầu Khôn Ninh Cung.

Chúng ta đều nghe thấy rất nhiều tiếng hỗn loạn truyền đến từ hướng bên đó.

“Bên kia… chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Ta nghe thấy Cửu hoàng tử hét to, lúc quay đầu nhìn lại hướng của ngài ấy, trong con ngươi của ngài ấy lóe lên một chút kinh ngạc không hiểu.

Cửu hoàng tử vừa muốn bước ra khỏi Sấu Phương Các, lại bị cơn mưa to bên ngoài buộc phải lùi lại.

Dần dần, âm thanh phát ra từ hướng Khôn Ninh Cung ngày càng nhỏ đi.

"Ngươi có biết gì không? Bên đó đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cửu hoàng tử túm lấy cổ áo ta mà hét lên.

Ta nghiêng đầu.

Không phải tình huống Khôn Ninh Cung mỗi ngày đều luôn như thế này sao?

Đó là lý do tại sao ta phải đến đó bắt mạch cho Hoàng hậu.

Nhưng ngài ấy đã ngăn ta lại.

Cửu hoàng tử đột nhiên cứng đờ người một cột đá, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ nơi đó có thứ gì vô cùng đáng sợ.

“Người chơi Lương Nhụy đã chết..." Ngài ấy lẩm bẩm.

Không biết vì sao, lời thì thầm nho nhỏ của ngài ấy lại khiến ta run rẩy ngay tại chỗ.