Chương 4

Cố Bạch nằm trên chiếc giường mềm mại trong một căn phòng, đột nhiên có chút hoảng hốt. Nhỡ đâu lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình vẫn còn ở mạt thế, không được ngủ ngon giấc, phải ăn những đồ ăn khô khan, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ trốn tránh tang thi,...Cậu dùng 10 năm mới có thể thích ứng với cách sinh hoạt ở mạt thế, trước đó không nghĩ tới thì còn tốt, kết quả mơ một giấc lại trở lại những năm tháng đó, vậy cậu thật sự sẽ có dũng khí xả thân vào trong đám tang thi cho chúng ăn mất xác đó.

Rất nhanh, Cố Bạch không còn tinh lực nghĩ tới những thứ đó nữa. Mấy năm mệt mỏi ở mạt thế, ở trên phi thuyền sợ xảy ra biến cố gì đó nên cũng ngủ không ngon, dẫn đến bây giờ cậu mười phần mệt mỏi, gần như vừa nhắm mắt liền ngủ.

Một giấc ngủ sang tận hôm sau, Cố Bạch nhũn người nằm trên giường bỗng nhúc nhích, sau đó lập tức tỉnh táo lại, thần sắc cảnh giác nhìn tứ phía. Đây chính là tính cảnh giác cậu tập được ở mạt thế.

Vẫn là gian phòng ở tổ trạch Cố gia, dưới thân là chiếc đệm mềm mại, trên thân là chiếc chăn ấm áp...Cậu thật sự xuyên không rồi, không phải là đang nằm mơ. Khóe môi cậu giương lên, khuôn mặt thanh tú dễ chịu lại lộ ra vẻ sinh động mê người.

Thật tốt. Từ nay về sau không cần nhìn thấy đống tang thi buồn nôn kia nữa, không cần lo lắng về vấn đề an toàn, thậm chí còn có thể trồng trọt, nấu đồ ăn ngon.

Rửa mặt xong, Cố Bạch đi xuống lầu, vừa vặn đυ.ng phải Cố quản gia đang bận rộn, cười: "Ông Cố"

"Tiểu thiếu gia tỉnh. Có đói không? Tôi đã chuẩn bị dịch dinh dưỡng vị xoài cho cậu rồi." Cố quản gia cười thành nếp nhăn.

Cố Bạch cầm dịch dinh dưỡng lên, không ghét bỏ. Mặc dù dịch dinh dưỡng không dễ uống nhưng so với mạt thế phải ăn đồ ăn hết hạn thì tốt hơn nhiều. Với cả vị xoài này dễ uống hơn so với cái cậu đã uống trên phi thuyền, vừa nhìn liền biết là Cố quản gia đã chuẩn bị riêng.

"Cố gia gia, từ nay về sau cháu sẽ ở chỗ này sinh hoạt với ông. Bắt đầu từ bây giờ, cháu sẽ tên là Cố Bạch." Cố Bạch nói.

Cái tên Cố Bạch này đã đi theo cậu gần 30 năm, cậu không định vứt bỏ. Người hiện tại đang sống là cậu, nên cậu sẽ được gọi là Cố Bạch. Vừa vặn nhà ngoại nguyên chủ cũng họ Cố, cậu đột nhiên đổi tên sẽ không đột ngột, thậm chí...

"Tốt tốt tốt! Cố Bạch! Cố gia chúng ta có hậu đại rồi." Cố quản gia nước mắt rưng rưng, nhìn Cố Bạch, hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất tới trước mặt tiểu thϊếp gia.

Uống xong dịch dinh dưỡng, Cố Bạch băn khoăn về nông trường, không kịp chờ liền muốn trồng ít thứ.

Trồng trọt là thứ đã ăn sâu vào trong xương tủy những người Hoa hạ, Cố Bạch còn thức tỉnh dị năng hệ mộc, càng thêm thân cận với thực vật. Nhưng trước khi trồng thì nhất định phải thanh lí hết đống cỏ dại kia đã.

Thuê người cắt cỏ, Cố Bạch tạm thời không nghĩ tới. Mặc dù cấp dị năng có cậu không cao nhưng đối phó với một đống cỏ dại thì chắc không khó đến mức độ đấy đâu, nhỉ?

Nhưng, khi Cố Bạch đứng trong nông trường, 2 tay nắm gốc cỏ dại dùng sức nhỏ. Thấy cỏ dại không nhúc nhích, mặt cậu hiện ra 1 tia mờ mịt ngơ ngơ. Cậu không từ bỏ ý định, thử thêm mấy lần nữa, vẫn như cũ không thể rung chuyển được chúng nó. Đám cỏ dại rất tươi tốt, nhìn qua thì không hề cứng cáp nhưng một khi động thủ với nó mới chính thức được kiến thức "uy lực" của đám cỏ này.

Nhìn cỏ dại mọc mênh mông trước mặt, Cố Bạch trầm mặc.

"Tay có đau không? Có bị thương không?" Cố quản gia ở bên cạnh kinh hồn bạt vía, vẻ mặt lo lắng, vội vàng lôi Cố Bạch ra: "Tôi sẽ nghĩ cách xử lí đống cỏ dại này, về sau tiểu thiếu gia đừng tự mình động thủ nữa. Đám cỏ dại này sắc lắm."

Cố Bạch trầm mặc một lúc, yên lặng quay người trở về phòng. Cậu thật sự bị đả kích. Từ khi thức tỉnh dị năng tới nay, cậu chưa từng nếm qua cảm giác thất bại như này, còn là do thực vật mang tới.