Chương 23

Bùi Mộc mới không muốn sớm chiều cùng nhau với đại tư tế, nhưng người ở dưới Liệt Sơn, sao có thể không cúi đầu?

Nàng chỉ có thể gắng lên tinh thần, lại rề rà hồi lâu, để những người còn lại trong Tử Yến Bộ có thể cận kề an ủi nàng,

Mọi người trong Tử Yến Bộ tuy rằng cũng không nỡ nàng đim nhưng mà tư tế nhà mình có thể được đại tư tế coi trọng, bọn họ cũng thấy quang vinh. Cho nên mọi người chỉ an ủi nàng một phen, sau khi nhét cho nàng một đống quả hạch, mứt và một đống thịt khô xé nhỏ được ướp muối, liền cảm thấy mỹ mãn từ biệt với nàng,

Chu Tước tư tế chờ ở một bên, ngay từ đầu, hắn rất không kiên nhẫn, oán giận cái gì mà “cũng không phải từ đây không còn gặp nữa”, nhưng một lát sau hắn liền trở nên an tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Bùi Mộc nói chuyện thân mật với những người còn lại rồi từ biệt.

Hắn đứng ở nơi giao nhau của ánh lửa và bóng đêm, dường như đã nhẹ nhàng than ra một tiếng, ẩn ẩn lộ ra chút phiền muộn không ai chú ý đến…



Bận rộn cả một phen, Bùi Mộc cuối cùng mới đứng lên sống lưng của chim lớn.

Con chim lông đỏ đến mức trong suốt này run run cánh, dường như không thích ứng lắm khi có người khác, nhưng sau khi Chu Tước tư tế vỗ về đầu và hạ giọng trấn an nó trong chốc lát, nó liền trấn định lại, trông có vẻ thần khí tung bay.

Bùi Mộc cảm thấy rất hứng thú: “Đây con chim của ngươi à?”

“Không phải của ta chẳng lẽ của ngươi?” Chu Tước tư tế xem thường một câu, lại có chút do dự: “Sao câu này nghe là lạ nhỉ…”

“Có thể là vì ngươi tương đối kì lạ.” Bùi Mộc trả lời thành khẩn, cũng dời đi đề tài như không có việc gì trước khi Chu Tước tư tế nổi giận.

Chu Tước tư tế âm thầm suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, đành phải hậm hực nói: “Đan Phượng, đi, lêи đỉиɦ núi!”

Đan Phượng sải hai cánh ra, dưới sườn nổi gió, đảo mắt đã bay thẳng lên như có khí thế che trời.

Bùi Mộc nhìn đám người Quỳ Thiền trên mặt đất, phất tay từ biệt.

Chờ đến khi bọn họ biến thành một cái bóng nho nhỏ, bị tầng tầng lớp lớp bóng cây cành cây che đậy, nàng mới quay đầu lại. Chu Tước tư tế đang đứng ở bên người nàng, ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh núi, bởi vì đang an tĩnh và chăm chú, lông mi mảnh dài mà rậm kia của hắn khẽ run như cánh bướm, phần thanh tú trong dung mạo của hắn được thể hiện ra một cách hoàn toàn, trông rất mềm mại tốt đẹp.

Chẳng giống tên Chu Tước tư tế mang gai đầy mình chút nào.

Bùi Mộc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi rất hâm mộ ta sao?”

Chu Tước tư tế rất là cảnh giác nàng, vừa nghe thấy giọng của nàng, hắn đã lập tức dựng đống gai đầy mình của mình lên, cười khẩy nói: “Ta hâm mộ ngươi? Ngươi có cái gì mà ta phải hâm mộ!”

“Hâm mộ ta đẹp, thực lực mạnh mẽ, được đại tư tế ngưỡng mộ, còn có thể cùng ăn cùng ngủ với hắn.” Bùi Mộc từ tốn đáp. Lúc khoe khoang, nàng thật ra lại chẳng ngại việc dùng tên tuổi của đại tư tế để khen bản thân.

“Nhưng mà.” Nàng nói tiếp: “Ta đang nói việc ngươi hâm mộ quan hệ của ta và đám A Thiền tốt.”

Chu Tước tư tế hừ lạnh một tiếng: “Quan hệ của người Phù Tang chúng ta cũng rất tốt!”

“Phải vậy không?” Bùi Mộc lấy tinh thần trêu trẻ con ra, tuy rằng Chu Tước tư tế còn hơn nàng mấy tuổi.

Nàng cười tủm tỉm nói: “Người của Tử Yến Bộ chúng ta ai nấy đều là người một nhà, có thể đồng cam cũng có thể cộng khổ, khi bất công thì phải bất công, tuyệt không hàm hồ. Các ngươi cũng vậy sao?”

Chu Tước tư tế trừng Bùi Mộc, trông qua như rất muốn kiên cường đáp một tiếng “đúng vậy”, nhưng trên thực tế hắn chỉ đang nghẹn họng, một hồi lâu sau cũng chẳng thấy nhổ ra. Chờ đến khi mặt hắn bị nghẹn đỏ lừ thì đột nhiên hắn quay đầu, nhìn về phía gió lớn và bóng núi lướt qua bên người, không chịu nhìn Bùi Mộc nữa.

Bím tóc thật dài mà nhỏ đằng sau đầu hắn lúc ẩn lúc hiện theo cơn gió.

Bùi Mộc tự thấy lại thắng Chu Tước tư tế một lần nữa, cảm thấy hài lòng, bắt đầu đứng trên lưng chim ngắm phong cảnh, còn thuận tay đút một viên mứt vào bên trong miệng.

Nhưng mà viên mứt của nàng còn chưa nhai xong, đã nghe Chu Tước tư tế mở miệng lần nữa.

“Các ngươi như vậy… Rất tốt.”

Giọng nói của hắn rất đỗi nhẹ nhàng, mang theo chút do dự và mê mang, khẽ chạm vào vành tai Bùi Mộc đã bị cuốn theo gió đêm.

Bùi Mộc gần như cho rằng mình nghe lầm, liền quay đầu hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“... Không có gì.” Giọng nói của Chu Tước tư tế lại trở nên không kiên nhẫn một lần nữa.

“Ngươi rõ ràng đã nói, Tử Yến Bộ của chúng ta rất tốt.” Bùi Mộc nói năng hùng hỗn, đầy lý lẽ: “Ngươi nói không tệ, có thể nói thêm hai câu.”

“Nghe được còn giả ngu.” Chu Tước tư tế hừ một tiếng, nhưng lần này giọng điệu của hắn lại trở nên nhẹ nhàng hơn, ẩn ẩn có mang ý cười.

“Tử Yến Bộ của các ngươi cũng không tính là tệ.” Hắn quay đầu lại, nét mặt có chút nghiêm túc: “Phó tư tế đại nhân, xin khuyên ngài một câu, nếu muốn tiếp tục giữ lấy sự yên vui của Tử Yến Bộ… Thì đừng cho thủ lĩnh của các ngươi tiếp xúc quá nhiều với Diêu Sâm.”