Chương 24

Diêu Sâm? Thủ lĩnh của Phù Tang Bộ?

Trong lòng Bùi Mộc cũng có ý tưởng thế này, lúc này tâm tư nàng hơi chuyển, giả ngu hỏi: “Vì sao? Không phải ngươi nói quan hệ trong Phù Tang Bộ của các ngươi cũng rất tốt hay sao? Ta thấy quan hệ của thủ lĩnh Phù Tang và đại tư tế cũng không tệ lắm mà.”

“Ngươi thì biết cái gì!” Chu Tước tư tế trở nên có chút bực bội, giọng nói cũng nhanh hơn: “Chuyện này vốn dĩ không nên nói… Thôi, ai bảo ngươi đã làm phó tư tế, nói cho ngươi biết chắc là không sao.”

“Diêu Sâm là con trai duy nhất của thủ lĩnh tiền nhiệm. năm năm trước, thủ lĩnh tiền nhiệm cấu kết với Vô Hoài Bộ để mưu hại đại tư tế, cuối cùng bị đại tư tế phạt lăn đá, sau đó chém đầu thị chúng.”

“Hình phạt lăn đá” chính là buộc tội nhân vào đá lớn, sau đó đẩy đá lớn từ trên đỉnh núi xuống dưới, tội nhân sẽ bị nghiền đến chết. Cũng giống với đánh chùy, đây cũng là một cách chết cực kỳ thê thảm thống khổ.

Hàng mi Chu Tước nửa rũ, khuôn mặt mềm mại kia vì vẻ tối tăm mà nhiễm chút âm trầm. Hắn cười như không cười: “Diêu Sâm năm nay hai mươi có hai, năm năm trước hắn 17 tuổi, ai biết hắn có tham gia vào cuộc phản loạn kia hay không? Mặc dù hắn không tham gia, ai sẽ tin rằng… Hắn không ghi hận với cái chết của thủ lĩnh tiền nhiệm trong lòng chứ?”

Bùi Mộc nhìn chằm chằm Chu Tước.

“Chu Tước, đó là suy nghĩ của ngươi, hay là suy nghĩ chung của mọi người ở Phù Tang Bộ?” Nàng cũng không tin tưởng lời của Chu Tước ngay lập tức, cũng không còn giả ngu nữa, mà lại nhạy bén hỏi lại: “Nếu thủ lĩnh Phù Tang đúng như lời ngươi nói, vậy theo tính cách thà rằng gϊếŧ nhầm chứ không bỏ sót của đại tư tế, sớm đã đồng loạt gϊếŧ hắn cho xong việc rồi.”

Bên môi Chu Tước có nụ cười lạnh: “Phó tư tế đại nhân cao kiến. Nhưng mà người tố cáo thủ lĩnh tiền nhiệm ở năm năm trước chính là Diêu Sâm. Nếu hắn đầu vào làm người của đại tư tế đại nhân, đại tư tế đại nhân làm sao gϊếŧ hắn được? A, ai biết mấy chuyện này có phải là trò của cha con bọn họ hay không, để dễ giữ lại người báo thù ấy.”

Trong mắt hắn lập lòe sự thống hận sâu thẳm đối với phản đồ.

Bùi Mộc nhớ lại, Thanh Long từng nói với nàng, Chu Tước tư tế và Huyền Vũ tư tế đời trước là bạn chí giao, nhưng mà Huyền Vũ tư tế cũng tham gia vào cuộc phản loạn ở năm năm trước, cuối cùng hắn bị tru sát. Bởi vì vị Huyền Vũ tư tế kia cũng đến từ bộ tộc khác, cho nên từ lúc đó trở về sau, Chu Tước cực kỳ cảnh giác với tất cả những người đến từ bên ngoài, ngay cả người trong bộ tộc của mình cũng không khỏi giữ ba phần đa nghi.

Tình hình nàng biết cực kỳ hữu hạn, không cách nào phán đoán lời của Chu Tước tư tế có đúng hay không, có hoàn toàn là thật hay không,

Nhưng mà… Vị thủ lĩnh Diêu Sâm kia quả thật là một người có tâm kế. Bùi Mộc cũng hoàn toàn không hi vọng vị bạn tốt thiên chân của mình lui tới quá nhiều với hắn.

Nàng liền gật đầu nói: “Ta biết rồi. Chu Tước tư tế, đa tạ ngươi đã báo cho.”

“Thế còn tạm được.” Chu Tước nói thầm.

Lúc này, Đan Phượng chở bọn họ kêu lên một tiếng, xoay quanh rơi xuống dưới một lần nữa. Nó cũng không dám bay trực tiếp tới chỗ cao nhất của Liệt Sơn, mà là dừng ở dưới dàn tế.

Bùi Mộc nhảy xuống từ trên lưng nó, lúc xoay người thì vừa lúc trông thấy cái cổ dài của Đan Phương hạ xuống, hai cánh chấp lại ở phía trước, kính cẩn hành lễ về hướng của sảnh thần mộc. Mà Chu Tước tư tế cũng nhảy xuống dưới mặt đất, khom lưng hành lễ về bên kia.

Đất hoang xưa nay tôn kính và kính yêu tư tế, nhưng sự kính sợ phát ra từ trong nội tâm như thế này… Lại chẳng thấy nhiều.

Nàng đứng ở dưới dàn té, xoay người bước lên trên bậc thang, đi đến phương hướng mà bọn họ cúi đầu.

Bóng dáng của nàng trùng với đường núi, cũng trùng với phương hướng mà bọn họ cúi đầu. Mãi đến khi nàng biến mất trong sơn động bị dây leo giấu đi, một người một phượng kia vẫn cúi đầu như cũ, không thấy ngẩng đầu.



Muốn đến sảnh thần mộc, trước hết phải đi qua Tinh Uyên Đường.

Tinh Uyên Đường lúc này không một bóng người, không gian có vẻ càng thêm sâu thẳm và trống trải. Chỉ có ánh sao buông xuống từ trên bầu trời, một ít trong nó chiếu rọi ở phía dưới, đa phần ánh sao còn lại thì chiếu lên trên pho tượng nữ thần to lớn kia.

Bùi Mộc dừng lại, quan sát tượng thần trong chốc lát, lúc này nàng đã thấy rõ, mặt của thần tượng…

Không, không có mặt.

Trên khuôn mặt vốn nên được điêu khắc ngũ quan, chỉ có một mảng trắng trống vắng.

Có lẽ là làm chưa xong? Bùi Mộc nghĩ nghĩ một lát, cũng bỏ qua chuyện này.

Xuyên qua hành lang, lại đẩy dây leo sang một bên, chính là sảnh thần mộc. Một cái đèn đồng cao hơn một người phân bố xuôi theo hai sườn, làm thành nửa vòng tròn, nhưng ước chừng chỉ có một nửa đèn trong số đó là sáng lên. Nhưng may mắn là, trong bóng tối còn có ánh hào quang do thần mộc tản ra mà chỉ tư tế mới có thể thấy.