Chương 22

Đại tư tế cuối cùng cũng quay đầu lại. Ánh mắt của hắn lướt qua người Bùi Mộc, như một dòng nước lạnh vững vàng chảy xuôi.

Ý chỉ của hắn truyền đến cánh đồng bát ngát kia, cũng làm trên dưới Phù Tang đều nghe rành mạch.

“Trận chiến hôm nay với Vô Hoài, phàm là kẻ tránh chiến, lấy chùy đánh chết, không có đặc xá.” Hắn hờ hững nói: “Ngày sau ai còn dám lui về sau, kết cục sẽ như hôm nay.”

Đánh chùy… Lấy chùy lớn theo thứ tự đập vào tứ chi, bụng và đầu con người, đó là một cách chết cực kỳ thống khổ.

Một lời đã ra, ai ai cũng sợ.

Trong kính nước, đỉnh Liệt Sơn, từ quân đội, tộc dân bình thường đến tư tế tôn quý, tất cả đều khom mình hành lễ, cúi đầu rất sâu để tỏ lòng thần phục.

Bùi Mộc cuối cùng cũng nhận ra rằng cái phần kính sợ khi mọi người nhắc đến danh tiếng của đại tư tế Phù Tang là từ đâu mà đến.

Thiên thần có thể cứu con người, có thể che chở con người, cũng có thể trừng phạt con người, có thể nhấc lên mưa rền gió dữ để hủy diệt vô số sinh linh. Đây chính là uy nghiêm và khủng bố của thần, khiến người ta hướng tới mà cũng khiến người ta run rẩy.

Mà vị đại tư tế gần với thần nhất này… Đương nhiên, cũng giống như thế.

Nàng đứng tại chỗ nhìn đại tư tế bước vào ngọn núi sâu thẳm, áo bào đen cuốn quanh như ẩn chứa màu máu.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó nhanh chân đuổi theo.

“Đại tư tế.” Nàng nghiêm túc nói: “Nói cho ngài một bí mật.”

Dây leo màu xanh phất qua, ánh mặt trời nhạt nhòa, mát mẻ hơn nhiều. Trong sơn động không có một bóng người, khuôn mặt của tượng nữ thần cao lớn phía xa vẫn cứ mơ hồ, lại không giảm đi tư thế oai hùng.

“Nói.”

Một tay đại tư tế gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Mặt của hắn vốn đã nhợt nhạt, chỉ là bây giờ lại đặc biệt tái xám.

“Thật ra ta đặc biệt không tinh bói toán, bói toán mười lần là trật mười lần.” Bùi Mộc thở ngắn than dài: “Ngài mà sớm nói để ta bói toán, ta khẳng định đã không làm.”

“Không sao.” Giọng hắn từ tốn, mắt nhìn thẳng, chỉ bước nhanh về phía trước: “Chăm sóc thần mộc cho tốt là được. Mấy việc vặt vãnh còn lại chẳng qua chỉ là để ngươi ra dáng thôi.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Bùi Mộc cười: “Nếu ta đã nói ra bí mật của ta, đại tư tế ngại gì không nói bí mật của mình?”

“Ồn ào.” Đại tư tế không lưu tình chút nào: “Nếu là không có việc gì nữa, lui ra.”

“Dùng người xong đã ném là không tốt.” Bùi Mộc mặt dày tâm rộng, dù đối mặt với một khuôn mặt lạnh cũng có thể xem như không có gì, cứ là nhẹ nhàng: “Đại tư tế không nói, thì để ta nói vậy. Bây giờ không có ai, đại tư tế có thể thả lỏng một chút được không, để thuộc hạ đỡ ngài nhé?”

Người đàn ông bỗng nhiên dừng lại.

Cuối cùng thì hắn cũng thoáng nhìn qua nàng, trong đôi mắt màu xám đậm kia vẫn là sự lạnh nhạt mà thâm thúy, ánh sao tan rã trong đó lại như ảm đạm không ít.

Bùi Mộc vươn tay, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt này: “Ta bảo đảm sẽ giữ bí mật, cho nên tới đây đi.”

Đại tư tế nhìn nàng chằm chằm.

Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt có vẻ mệt mỏi ít ỏi chợt lướt rồi đi. Hắn vươn tay, lại dừng một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gác lên cánh tay của Bùi Mộc.

“Khụ…”

Một chút vết máu xuất hiện bên môi hắn.

Bùi Mộc đỡ lấy hắn, dùng sức gió nâng hai người bọn họ lên trên, dựa theo chỉ thị của đại tư tế đi đến sảnh thần mộc, người khác không thể tiến vào nơi này.

“Ta nói mà, trái tim thần mộc đã hư mất một nửa, ngài làm tư tế sao có thể bình yên vô sự chứ.” Nàng lẩm nhẩm lầm nhầm, không tự giác lấy ra sức mạnh khi quan tâm Quỳ Thiền: “Đại tư tế là trái tim của Phù Tang Bộ, hẳn nên bảo trọng bản thân hơn, không nên cậy mạnh như thế nữa.”

“Ồn ào." Hắn nói.

“... Ngoại trừ câu này, đại tư tế còn có câu khác không?”

Lại là một đợt yên lặng.

Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên nói: “Ngươi là người thứ nhất.”

“Cái gì?” Bùi Mộc hỏi.

“Người thứ nhất phất hiện thân thể ta có mầm tai họa.” Hắn nói.

Khi hắn nói những lời này, hắn đã ngồi lên trên một tảng đá nào đó trong sảnh thần mộc. Bùi Mộc đứng ở một bên, thấy hàng mi dài của hắn hơi rũ, trên môi gần như chẳng có chút màu đỏ nào, trông cực kỳ ốm yếu.

“Ta xưa nay cẩn thận.” Bùi Mộc đắc chí. Người thứ nhất? Hẳn là đại tư tế rất xúc động đúng không? Không thì bây giờ mình đòi lấy phần chi phí kia của hắn, không chừng có thể…

“Cho nên, đừng nói ra ngoài.”

Hắn ngước mắt lên, sát ý tràn ngập trong đôi mắt.

“Nếu ngươi tiết lộ một chữ, ngày đó sẽ là ngày chết của ngươi.”

Đại tư tế lạnh lùng nói.

……….

Tác giả: Xin hỏi vì sao các ngươi lại chia tay?

Bùi Mộc: Xin cảm ơn. Là vì hắn ta quá chó.

Đại tư tế: …

Mặt không biểu cảm, đôi mắt rũ xuống, lặng lẽ cảm thấy có chút uất ức.