Chương 17

Nhận ra Nhạc Đình đang nhìn mình, Triệu Bách Hạc nháy mắt một cái bằng đôi mắt đào hoa hút hồn như chất chứa pha lê long lanh, trực tiếp thả thính với anh.

“A a a a…” Khuôn mặt băng giá của Nhạc Đình không có chút phản ứng nào, thay vào đó, đám đông khán giả vây xem lại vô cùng phấn khích, đặc biệt là các cô gái, bọn họ hét chói tai đáp lại, vang vọng cả trời đất.

Giọng hát của Triệu Bách Hạc rất khác biệt so với khi nói chuyện bình thường, thường ngày giọng nói của cậu sẽ trong trẻo tao nhã hơn một chút. Nhưng khi hát lại là giọng nam trung trầm ấm, âm vực rộng, khoang cộng hưởng mạnh mẽ, da diết lay động lòng người, các nốt cao và hòa âm rất bùng nổ. Âm sắc cực kỳ rõ ràng, mang theo sự quyến rũ và mạnh mẽ như kim loại, đồng thời thể hiện kỹ thuật thanh nhạc điêu luyện.

Bài hát kết thúc, Triệu Bách Hạc đứng dậy, lịch thiệp cúi đầu chào hàng trăm người xung quanh đang hóng chuyện.

“Hôm nay, bài hát này dành riêng cho một vị khách quý, tên của cậu ấy là Nhạc Đình, Nhạc trong Nhạc Phi, “Đình” trong lôi đình, sấm sét vang dội.” Như thể vẫn chưa nói xong, Triệu Bách Hạc nhận lấy micro từ tay nhạc công, nở nụ cười phong lưu tự tin.

“Nhạc Đình đang đứng ở hàng thứ ba phía sau ơi, xin đừng chạy trốn mà, hãy nghe hết lời tỏ tình này được không?” Đôi mắt đào hoa của Triệu Bách Hạc lấp lánh ánh nước, cậu cười một cách ngượng ngùng và có chút tổn thương, nhưng trông vẫn rất dũng cảm, khiến mọi người đều cảm thấy xót xa.

“A a a a…” Lời nói của cậu lập tức khiến hiện trường sôi sục, với những tiếng la hét chói tai ồn ào nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.

Nhạc Đình vốn định lợi dụng lúc hỗn loạn để nhanh chóng trốn thoát, nhưng đã bị Vũ Đào Quốc cùng hai cảnh sát đồng nghiệp và mấy khán giả vây xem nhiệt tình đẩy về phía trước như vịt bị dồn lên sào.

Vẻ ngoài của Nhạc Đình quá nổi bật, ánh đèn sân khấu vừa chiếu tới, nhóm quần chúng hóng hớt lại một lần nữa bùng nổ trong những tiếng reo hò ngạc nhiên.

Đôi mắt đào hoa phong lưu của Triệu Bách Hạc bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nhạc Đình, giọng nói vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: “Nhạc Đình, anh thích cậu, làm bạn trai anh được không?”

“...” Da đầu Nhạc Đình tê dại, lời tỏ tình nồng nhiệt và sến sẩm của Triệu Bách Hạc như tia nước từ máy bơm, lan sâu vào tim anh, nhanh chóng tràn ra tứ chi và xương cốt, làm ngón tay và cả trái tim của anh đều run rẩy theo, lỗ tai anh nóng rực như sắp bốc cháy, đôi môi mấp máy không nói nên lời.

Có một cô gái đưa micro cho anh, Nhạc Đình cầm lấy, anh có chút bối rối, muốn từ chối nhưng lại nhìn thấy Vũ Đào Quốc nhẹ nhàng lắc đầu với mình một cách nghiêm túc.

Anh biết, Vũ Đào Quốc đang muốn nhắc nhở anh, tuyệt đối không được làm mất mặt cậu chủ nhà họ Triệu ở nơi công cộng.

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

Đám đông hóng chuyện không ngại ồn ào lại bắt đầu reo hò.

Triệu Bách Hạc đột nhiên kéo tay Nhạc Đình, lao về phía bờ biển, hô to: “Nhạc Đình, anh thích cậu! Anh yêu cậu! Làm bạn trai anh nhé?”

Ngón chân mình Nhạc Đình như hận không thể cào ra một căn nhà ba phòng một sảnh, khó có thể hình dung cảm xúc trong lòng.

Xấu hổ, cảm động, bối rối, kí©h thí©ɧ, rung động, rối rắm, oán giận, thích thú, chán ghét…

Triệu Bách Hạc tặng Nhạc Đình một bó hoa tường vi màu xanh biển, Nhạc Đình miễn cưỡng nở nụ cười giả tạo như một cậu bé, rồi gượng gạo nhận lấy coi như “đồng ý” lời tỏ tình, quần chúng hóng chuyện lại tiếp tục hoan hô một hồi.

“Cục cưng à, đi thôi, tới nhà của anh, uống một ly chúc mừng đêm nay nhỉ?” Triệu Bách Hạc vén tóc mái lên, tự cảm thấy màn thể hiện của mình quả thực đẹp trai đến ngây người, sau khi cưa đổ được Nhạc Đình, cậu hài lòng hít một hơi thật sâu.

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, trước kia chưa bao giờ phải tốn nhiều công sức như vậy để theo đuổi mấy người tình nhỏ.