Chương 1.3

Người quản lý béo mập, mặc một bộ lễ phục đuôi tôm đỏ sẫm, trên cổ thắt chiếc nơ chấm bi tên là Vi Đức, anh ta đang rảo bước đi về phía cổng. Vừa định lên tiếng trách nhóm tiếp viên không tích cực tiếp khách, ánh mắt anh ta bất chợt liếc qua Nhạc Đình, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt. Anh ta đưa tay ra phía trước nói: "Trời ơi! Đây chẳng phải là cảnh sát Nhạc sao? Anh đại giá quang lâm đến đây, thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá!"

Nhạc Đình không nhận ra anh ta là ai, nhưng cũng phối hợp bắt tay với anh ta, giả vờ quen biết.

Vi Đức mỉm cười, gật đầu rất lễ phép và khiêm tốn: "Tại sao hôm nay chỉ có một mình anh đến đây? Đội trưởng Hà? Đội trưởng Vương các anh ấy… Haha, anh biết đấy... Tôi không có ý gì đâu, nhưng mà có phải phía trên có chỉ tiêu đi kiểm tra hay là chỉ thị gì mới không ạ? Quán bar của chúng tôi chắc chắn sẽ hợp tác haha..."

Trong lòng Nhạc Đình có chút ngạc nhiên. Mấy tháng trước, anh cùng với Hà Kiêu đến đây kiểm tra định kỳ. Lúc đó anh không nói lời nào, chỉ đi vòng quanh xem xét qua loa, không ngờ tên quản lý béo này vẫn nhớ.

"Ừm, gần đây có một vụ án lớn cần sự hợp tác của nhân viên quán bar các anh, hỗ trợ chúng tôi điều tra..." Nhạc Đình nhếch miệng, nói chậm rãi. Anh liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiền Tiểu Giai đang đứng sau lưng mình.

Đôi môi của Tiền Tiểu Giai run rẩy, đôi mắt ướŧ áŧ: "Anh Nhạc, nhìn kìa…"

Nhạc Đình nhìn vào điện thoại, trái tim chùng xuống, anh không nhiều lời với quản lý nữa: “Mau gọi Tiền Tiểu Ưu ra đây, phối hợp điều tra.”

Vi Đức há hốc miệng, nụ cười trên môi cũng dần trở nên cứng ngắc. Anh ta mời Nhạc Đình đến một nơi vắng vẻ, hạ giọng nói: “Bắc Kinh thâm sâu khó lường, chúng tôi là quán bar tư nhân, mọi người đều là những công dân tuân thủ pháp luật, tất cả những gì chúng tôi làm đều là giao dịch hợp pháp. Xin anh cảnh sát tạo điều kiện, Tiền Tiểu Ưu vẫn đang làm việc. Nếu anh không có lệnh khám xét và các tài liệu của cấp trên, xin thứ lỗi cho tôi không thể tuân lệnh. Tôi cũng chỉ là một người làm công ăn lương, đắc tội với anh hay với quán bar cũng đều khó cho tôi cả. Mong anh đừng làm tôi khó xử... "

"Quản lý Vi." Nhạc Đình ngắt lời anh ta, lấy ra mấy tấm thẻ trong túi, nhướng mày nói ngắn gọn: "Đưa cậu ta ra đây, hay là tôi đưa anh đi?"

Đôi mắt của Vi Đức rất nhanh nhạy, anh ta đã nhìn thấy giấy chứng nhận sử dụng súng cùng với thẻ cảnh sát, mặt anh ta tái nhợt đi vì sợ hãi, lập tức đưa tay ra hiệu mời vào.

Tiền Tiểu Giai thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi theo Nhạc Đình. Nhưng anh quay lại, ném chìa khoá xe cho cô ấy: “Em đợi anh ở trong xe.”

"Vâng! Vâng!”

Đi bộ hơn mười trên dãy hành lang ngoằn ngoèo như mê cung, xuyên qua một số sàn nhảy, quầy rượu, cuối cùng bọn họ cũng đến một cánh cửa đôi. Đây chắc chắn là phòng SVIP trong quán bar này.

Vi Đức lau mồ hôi trên trán, cúi đầu khom lưng: “Cảnh sát Nhạc, mấy vị khách nhà giàu trong này đều là những người không dễ chọc. Tôi giúp anh gõ cửa, sau đó như thế nào tự anh giải quyết. Tôi đợi anh ở bên ngoài.”

Thấy Vi Đức nhát gan như thế, Nhạc Đình cũng không trông cậy vào anh ta.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Sau khi cánh cửa mở ra, trước mắt Nhạc Đình là một đại sảnh được trang trí lộng lẫy hơn cả bên ngoài. Nữ nhân viên phục vụ mặc váy dài xuyên thấu gợi cảm, đứng ở cửa nhìn Nhạc Đình, mặt đỏ bừng.

"Ưmm… Ahhh"

"Cút mẹ mày đi! Hoá ra không phải là chim non, mà là một con vịt đã qua sử dụng!"

"Ha ha ha, loại hàng rẻ tiền này mà cũng dám mang cho anh Triệu sao? Chúng mày cho rằng bọn tao không am hiểu gì về thị trường à?"

Bên trong vang lên một tiếng kêu nghẹn ngào, như thể miệng cậu ta đã bị bịt kín. Sau đó là một trận cười đùa và chửi rủa vang lên chói tai.

Nhạc Đình cau mày, đi thẳng vào trong, không ai dám ngăn cản anh.

Nhạc Đình nhìn thấy bên trong có một chiếc bàn bằng gỗ nguyên khối, mặt bàn bóng loáng, sạch sẽ.

Ngồi xung quanh chiếc bàn là bốn thanh niên con nhà giàu, không phú thì cũng quý. Bên cạnh mỗi người đều có trai xinh gái đẹp hầu hạ. Trong căn phòng rộng lớn có cả phòng bi-a, sàn nhảy, giường lớn bàn chơi bài. So với những gì Nhạc Đình tưởng tượng, bên trong sạch sẽ hơn nhiều.

"Ưm…" Thanh niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trắng nõn, gầy gò bị trói giống như một con rùa con, đang quỳ trên mặt đất. Trong miệng cậu ta đang ngậm một miếng bịt miệng màu đỏ, bị mấy tên nhà giàu đá tới đá lui, đùa bỡn như một con chó, lớp trang điểm trên mặt cậu ta đã bị nước mắt, nướ© ŧıểυ và rượu làm nhòe đi, trên mông và lưng chi chít những vết cháy xém do tàn thuốc, khoé mắt lem luốc vì mực kẻ mắt chảy xuống, cả người lộ ra vẻ buồn bã, tủi nhục.

Vốn dĩ Tiền Tiêu Ưu cho rằng bản thân có quan hệ với đám con ông cháu cha thì có thể có hi vọng được gia nhập vào ngành giải trí. Nhưng ai mà ngờ được rằng, bọn họ không hề thích Tiền Tiểu Ưu, cũng bởi vì cậu ta không còn là chim non. Ban đầu bọn họ thi nhau ra giá cao, tranh nhau đêm đầu tiên của Tiền Tiểu Ưu, nhưng khi phát hiện ra bọn họ lập tức coi cậu ta thành đồ cá cược trong các ván bài, tuỳ ý đem cậu ta ra hành hạ như súc vật.

Tiền Tiểu Ưu tưởng rằng đêm nay cậu ta sẽ bị hành hạ tới chết, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Đình, cuối cùng trong đôi mắt tuyệt vọng của Tiền Tiểu Ưu cũng có một tia hy vọng. Cậu ta liều mạng nhúc nhích thân thể, “ưm, ưm” cầu cứu.

"Con mẹ nó! Mày là ai?"

"Ai cho mày vào đây? Câm à?"

Phòng Tử Lương nhướng mày, chất vấn.

Lâm Dật có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhạc Đình, người thanh niên này dung mạo cũng... Miêu tả như thế nào nhỉ? Khi anh bước vào bên trong, toàn bộ căn phòng như được chiếu sáng.

Lúc đầu vốn đang dựa đầu vào cánh tay của Triệu Bách Hạc, cũng phải từ từ ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên nhìn Nhạc Đình.

Nhạc Đình có mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, cả người như một tác phẩm điêu khắc bằng băng. Ngũ quan hài hoà, lông mày đen rậm, đôi môi đỏ mọng. Người đâu mà lại vừa tuấn tú lại vừa duyên dáng đến như vậy chứ! Nhạc Đình vừa bước vào phòng đã lập tức gột rửa hết khói thuốc và hơi rượu. Anh giống như làn sương mai băng giá tràn vào trong phòng, khiến mọi người hoàn toàn tỉnh táo.

Triệu Bách Hạc nở nụ cười nửa miệng, liếc nhìn khuôn mặt và thân hình cao lớn, mạnh mẽ của Nhạc Đình từ trên xuống dưới. Cậu nói với người thanh niên bên cạnh: "Trác Tam Nhi, mày lấy được món hàng chất lượng ở đâu thế? Muốn cho các anh em bất ngờ sao?"