Chương 1.2

Sau khi hai người vừa ăn tối vừa thảo luận về vụ án, Nhạc Đình tạm biệt Hà Kiêu, sau đó đi đến bãi đậu xe lấy chiếc xe cũ của mình.

Sau hai mươi phút, chiếc xe chạy đến một con ngõ nhỏ trong khu trong phố cổ cách đó không xa. Ở đây, có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà được xây theo kiểu Tứ Hợp Viện, gia cảnh bình thường, giá thuê rẻ.

"Tiểu Nhạc tan làm rồi à? Lại đây, hôm nay ông Tiền của cháu bán hết sủi cảo, nhưng bà vẫn để phần cho cháu một đĩa, để bà mang lên cho cháu nhé?" Bà Tiền hàng xóm đang phơi quần áo trong sân, nhìn thấy Nhạc Đình đi làm về, vui vẻ nói.

Bà lão có khuôn mặt rất hiền từ và ấm áp.

Khuôn mặt tê dại của Nhạc Đình có chút thẹn thùng, anh nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu ạ, bà giữ lại ăn với ông Tiền đi. Cháu đã ăn ở cơ quan rồi. Muộn như vậy bà cũng nên ngủ sớm đi ạ."

"Ồi, còn nhiều lắm! Ăn không hết thì để sáng mai ăn, chẳng phải cháu thích ăn sủi cảo nhất sao?"

Lời mời nhiệt tình khó có thể chối từ, Nhạc Đình bưng đĩa sủi cảo có chút ngại ngùng, anh nhìn từng miếng sủi cảo béo mập bọc trong túi nilon vẫn còn nóng hổi, sau đó lấy chìa khoá ra mở cửa.

"Cạch." Căn nhà tối đen như mực, sau khi bật đèn lên, trên chiếc sô pha bằng vải và chiếc bàn cà phê đơn giản, chất đầy quần áo, sách vở, đĩa CD, cùng bút chì, giấy nháp. Ở đống quần áo bẩn anh thay ra, còn có một cô mèo tam thể đang cuộn tròn say ngủ.

"Meo meo..."

"Meo meo, meo meo…"

Nhạc Đình cất tiếng gọi, con mèo tam thể lập tức đáp lời. Nó vẫy cái đuôi mềm mại như một chiếc chổi lông gà, lao người về phía Nhạc Đình.

"Ha ha..." Nhạc Đình bắt lấy con mèo, bắt đầu vuốt ve, cho nó ăn cá khô nhỏ.

Căn Tứ Hợp Viện này có tất cả ba hộ gia đình sinh sống. Bà Tiền, ông Tiền cùng các con cháu, gia đình bốn người sống trong căn hộ phía Nam, có ba phòng ngủ và một phòng khách. Căn hộ nhỏ phía bên trái là của một cặp vợ chồng trẻ vừa mới tốt nghiệp Đại học. Còn Nhạc Đình thì thuê căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách ở phía đối diện.

Sau khi vuốt ve con mèo đủ lâu, Nhạc Đình đổ đĩa sủi cảo vào túi giữ nhiệt, nhét chúng vào tủ lạnh, sau đó rửa sạch đĩa và mang trả lại cho bà Tiền.

Sau khi tắm xong, Nhạc Đình không buồn sấy khô tóc anh đã mệt mỏi trèo lên giường. Con mèo cũng theo anh lên đệm, cuộn tròn người lại như một quả bóng, ngủ thϊếp đi bên cạnh anh.

“Rầm! Rầm! Rầm!” Cánh cửa bị ai đó đập vào ầm ầm, như thể tiếng sấm nổ trong đêm tối dội vào tai Nhạc Đình.

Nhạc Đình giật mình xoay người đi xuống giường như bị điện giật, không để ý chiếc chăn bông đã rơi xuống đất, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, nhặt một con dao gọt hoa quả.

"Anh Nhạc, anh Nhạc, anh có ở trong nhà không?" Giọng nói ngắt quãng kèm theo tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ vang lên ngoài cửa.

Thì ra là người quen. Đó là cháu gái của nhà bà Tiền, Tiền Tiểu Giai.

Nhạc Đình vừa mở cửa đã bắt gặp khuôn mặt sưng lên vì khóc của cô ấy: “Tiểu Giai, ông Tiền không khoẻ sao?”

Vào đầu mùa xuân, ông Tiền thường lên cơn đau tim, chính Nhạc Đình là người đã lái xe chở cả gia đình bọn họ đến bệnh viện.

"Không phải, là em trai… Em trai của em… Huhu..." Tiền Tiểu Giai thở không ra hơi, lấy điện thoại ra đưa cho Nhạc Đình xem tin nhắn.

Nhạc Đình đọc qua nội dung.

“Chị ơi, Tiền Tiểu Ưu đã xảy ra chuyện rồi, mau đến quán bar Kingstar ở Lam Điêu đi! ! !”

"Tiểu Ưu mới mười tám tuổi, làm sao có thể vào được quán bar?" Nhạc Đình xoa thái dương, cau mày hỏi Tiền Tiểu Giai: "Chẳng phải bà Tiền nói rằng cậu ấy làm việc ở McDonald"s hay sao?"

Mí mắt Tiền Tiểu Giai đỏ hoe, cô ấy run rẩy: "Không phải. Em ấy nói em ấy đang làm dancer trong quán bar, lương một giờ là một trăm hai mươi tệ. Anh Nhạc, em trai em sẽ không làm sao chứ? Em không dám nói cho ông bà nội biết. Em xin anh, xin anh hãy nghĩ cách cứu em trai em."

Quán bar Kingstar Lam Điêu là một quán bar tư nhân chỉ dành cho các hội viên đến từ khu nhà giàu trong thành phố. Nơi đây hoạt động phức tạp, là một điểm nóng mà cảnh sát phải thường xuyên tiến hành kiểm tra. Nhạc Đình hiểu rất rõ nơi đó tình hình phức tạp như thế nào.

"Là ai đã gửi tin nhắn?"

"Đồng nghiệp của Tiểu Ưu."

"Tên là gì?"

"Tên là..."

"Trời, em không biết tên sao? Thôi chờ anh thay quần áo."

Hai năm qua, Nhạc Đình nhận được sự quan tâm như người nhà của ông bà Tiền, cho nên bây giờ anh không thể khoanh tay đứng nhìn Tiểu Ưu gặp nguy hiểm.

Anh rửa mặt, nhanh chóng thay quần jean và áo phông đen, nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định mang theo thẻ cảnh sát và giấy chứng nhận sử dụng súng. Do dự hai giây, anh lấy từ gần giường ra một chiếc hộp nhỏ, từ từ mở mật khẩu, bên trong là một khẩu súng lục Type 92 cũ. Anh cầm súng, giắt vào thắt lưng.

Sau đó, Nhạc Đình gửi một một tin nhắn báo cho đội trưởng Ngô ở phòng cảnh sát đặc nhiệm và đội trưởng Hà ở phòng trinh sát hình sự về cuộc điều tra bên ngoài của mình, đồng thời chở Tiền Tiểu Giai đến quán bar Lam Điêu.

Lối vào của quán bar là sự kết hợp độc đáo giữa kiến

trúc Gothic và kiến trúc hiện đại. Toàn bộ tòa nhà hình thang được làm bằng kính tráng gương, các hoa văn trang trí được chạm nổi tinh tế, chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi xa hoa, lãng phí bay phảng phất trong không khí.

Trước cửa có mười tám nam thanh nữ tú xếp thành hai hàng, độ xinh đẹp không thua gì các diễn viên nổi tiếng. Bọn họ nhìn thấy Nhạc Đình và Tiền Tiểu giai ăn mặc bình thường, trên mặt thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn khinh thường.

Tiền Tiểu Giai cảm thấy có chút xấu hổ, cô ấy rụt rè, co rúm người lại phía sau Nhạc Đình. Nhạc Đình do dự có nên đi vào hay không, anh quay đầu hạ giọng nói với Tiền Tiểu Giai: "Gọi cho người đó, hỏi xem Tiểu Ưu đang ở đâu?"

"Được! Em gọi ngay..." Tiền Tiểu Giai gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, ngón tay run run bấm phím.