Chương 2.1: Người đẹp sεメy

"Mày lấy món hàng cao cấp này ở đâu vậy? Định tạo bất ngờ cho anh em à?"

Đôi đồng tử của Triệu Bách Hạc giống như mắt báo, viên ngọc hổ phách to tròn như nước được bao bọc trong hốc mắt tinh xảo hình cánh hoa với đường viền sóng xuân, sự say đắm trong ánh mắt như muốn hút hồn người vào trong. Dưới ánh mắt thèm thuồng của dã thú, Nhạc Đình cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như thể anh đang bị lột sạch vậy.

Mặc dù không thể phủ nhận rằng đám con ông cháu cha này đều rất đẹp trai.

Nhưng người đẹp Trình Gia Thụ bên cạnh đám con ông cháu cha lại đằng đằng sát khí.

Cũng may trong đám con nhà giàu này có người quen, Trác Duệ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.

Nhạc Đình không để ý đến những người khác, chỉ nhìn xung quanh, nhìn thấy người quần áo rách nát, anh thở dài, quỳ xuống tháo bịt miệng cho Tiền Tiểu Ưu, cởi trói chân tay, sau đó cởϊ áσ phông ra khoác lên cho cậu ta.

"Hu hu…. Anh Nhạc…” Tiền Tiểu Ưu gào khóc nức nở, nhào vào lòng Nhạc Đình, dáng vẻ đáng yêu tội nghiệp giống như một con thỏ bị lột da.

“Được rồi, không sao rồi.” Sắc mặt Nhạc Đình rất tệ, xoa đầu cậu ta, lại ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ đáng ghét.

Triệu Bách Hạc nheo mắt nhìn bọn họ một lúc, thuận tay ném hai lá bài poker lên bàn, khẽ cau mày, cười thầm.

"Đệt mợ, ai cho phép mày cởi trói cho nó?" Phòng Tử Lượng hét ầm lên, đứng dậy định đánh người.

Trác Duệ có chút xấu hổ, đè anh ta xuống: "Bách Hạc, Lương Tử, Lâm Dật, đây là Nhạc Đình, cảnh sát Nhạc của Cục công an khu vực Bắc thành."

Phòng Tử Lượng sửng người, sau đó lại quay đầu chửi bới dữ dội: "Đậu má!"

Lâm Dật kéo tay Trác Duệ, thấp giọng nói: "Anh ta là cảnh sát cấp ba đã giúp chị cả cậu chữa khỏi "vấn đề đó" ấy hả? Người được anh cả nhà họ Hà tiến cử?"

Trác Duệ gật đầu, mỉm cười bước tới, dùng giọng thân thiện nói: “Cảnh sát Nhạc, nếu anh có việc gì có thể liên hệ riêng với tôi. Anh xem, hôm nay bạn bè của tôi mới trở về từ Ma Cao, tôi đang đón tiếp họ. Nếu có chuyện gì, để ngày mai hãy nói được chứ? Anh thấy đấy, tôi sẽ sắp xếp thời gian, toàn bộ người của quán bar này cũng cam đoan sẽ phối hợp…”

Triệu Bách Hạc nhướng mày, ngay cả cậu chủ nhà họ Trác cũng khách sáo như vậy, tên họ Nhạc này có vẻ có lai lịch lớn đấy, rất thú vị~

Trên khuôn mặt, nụ cười vẫn y nguyên, Trác Duệ khách sáo, Nhạc Đình còn khách sáo hơn. Anh cười khẽ một tiếng rồi điều chỉnh vị trí súng ở thắt lưng, nắm gáy Tiền Tiểu Ưu, kéo cậu ta đứng lên, từ tốn nói: "Cậu Trác, thật có lỗi, hôm nay tôi phải đưa Tiền Tiểu Ưu đi, cậu ta phải phối hợp điều tra với cục công an của chúng tôi, chuyện có liên quan đến vụ án hϊếp da^ʍ và gϊếŧ người hàng loạt ở chi nhánh Bắc Thành, đây là thẻ cảnh sát của tôi, hy vọng các vị có thể hiểu và hợp tác."

Mặt Trác Duệ cứng ngắc, nhếch miệng cười: "Vậy à, vậy chúng tôi nhất định phải phối hợp rồi…"

Lời còn chưa dứt, Triệu Bách Hạc đã bắt tréo chân, khoanh tay, nghiêng đầu chế nhạo: "Trác lão tam, mày đối xử với ông đây như thế à?"

Phòng Tử Lượng tức giận cũng bắt đầu mắng: "Đúng vậy, Duệ Tử, mày đúng là làm tao cụt hứng cmnr!"

Trác Duệ xấu hổ, ánh mắt nhìn Triệu Bách Hạc ẩn chứa vẻ sợ hãi khẩn cầu, Lâm Dật cũng cười nhẹ: “Đương nhiên đi chơi không thể để bị cụt hứng như vậy, nhưng cũng phải cho mấy vị cảnh sát nhỏ đang phục vụ vì dân vì nước này chút thể diện chứ, cậu có nghĩ vậy không, Bách Hạc?”

Nhà họ Trác bọn họ còn phải cầu xin nhà họ Triệu, ngay cả đám con ông cháu cha cũng phân chia cao thấp, sao anh ta có thể đắc tội cậu cả nhà họ Triệu chứ, chỉ là Nhạc Đình cũng không dễ chọc, anh không phải cảnh sát bình thường, mà là cảnh sát cấp ba, sĩ quan cảnh sát cấp cao.

Triệu Bách Hạc không vui cũng không tức giận, cũng không có phản ứng, chỉ nghịch con poker trên tay.

Chỉ là cậu không lên tiếng, đám vệ sĩ vẫn chặn đường Nhạc Đình, không cho anh rời đi.