Chương 10.3

"Mẹ kiếp, dám nói chuyện với đại ca như vậy hả." Triệu Bách Hạc né tránh câu hỏi, cảm thấy có chút mất mặt.

Cậu tung hoành tình trường hơn mười năm, chỉ có Nhạc Đình là người duy nhất lâu như vậy mà cậu không có được.

Phòng Tử Lương cười nói: "Cậu chỉ lớn hơn tôi ba tháng, giả vờ cái gì chứ? Đi ra ngoài, ngày mai đến Tân thành sẽ khó chịu mấy ngày lận, vừa lúc trước khi đi thư giãn với anh em chút, đều là người trong giới cả, cậu mới từ Macau về, làm quen với mọi người, không có thiệt đi đâu hết."

Câu cuối cùng đã làm Triệu Bách Hạc dao động, cho dù là người khác đến giao lưu để lấy lòng Triệu Bách Hạc thì cậu vẫn phải xã giao, tôi qua anh lại, quan hệ thân thiết, lợi ích và quyền lực đều là quy tắc bất biến của giới quan chức cấp cao.

"Gửi địa chỉ cho tôi."

"Được rồi, nhanh lên, anh em đang đợi cậu đó."

Triệu Bách Hạc nhanh chóng đến Thiên đường Paris.

Ngoài những người bạn thân như Phòng Tử Lương, Lâm Dật và Tiêu Thành, còn có một số người lạ mặt đến chào hỏi và kết thân với Triệu Bách Hạc.

"Đại tướng Triệu và ông nội của em đều là người quen cũ, em còn phải gọi anh tiếng anh Triệu, em là con út trong nhà, anh gọi em Tiểu Phùng là được." Phùng Hàm nhiệt tình duỗi tay, khuôn mặt non đỏ bừng lên.

"Ừ, tôi thường nghe ông nội nhắc về thủ trưởng Phùng, sau này tôi và cậu còn phải chăm sóc nhau nhiều hơn?"

Trong số những đứa con trai của nhà họ Phùng, chỉ có đứa con út này là con của bà cả sinh ra, được nuôi dưỡng bên cạnh ông Phùng và bà Phùng. Triệu Bách Hạc rất dễ gần, nhưng trong lòng lại mắng thầm.

Tuy rằng không thân thích gì nhưng phần lớn đều xuất thân từ gia đình quân nhân, thế hệ lớn tuổi quen biết đồng đội, đối tác nên rất dễ giao tiếp với nhau.

Chỉ có một người sắc mặt có chút không đúng, Triệu Bách Hạc dùng ánh mắt dò xét nhìn người đó. Đợi cho đến khi mọi người biết nhau và cuộc trò chuyện kết thúc.

Cậu hai Phòng, Phòng Tử Tịnh mới chủ động giới thiệu: "Anh Triệu, anh cả, đây là bạn của em, Hà Kiêu."

"Gia đình anh ấy thuộc hệ công an, không cùng giới với chúng ta. Hôm nay anh ấy đến đây cùng Tiểu Cảnh. Tôi cũng có quen biết với Hà Khung - em trai anh ấy. Nhưng đáng tiếc dòng chính không ra sao, ngược lại, người thuộc nhánh phụ bọn họ lại xuất sắc hơn, cái ghế ở khu Bắc thành sớm muộn gì cũng sẽ do anh ấy tiếp quản." Lâm Dật ở bên cạnh Triệu Bách Hạc lặng lẽ giới thiệu.

"Cậu Triệu, rất vui được gặp cậu." Hà Kiêu chủ động đưa tay ra.

Triệu Bách Hạc không nhúc nhích, dường như nhớ tới gì đó, hai mắt lóe lên, sờ sờ cằm như đang đánh giá món hàng, nhẹ nhàng nhìn anh ta một vòng.

Sắc mặt Hà Kiêu có chút khó coi, Phòng Tử Tịnh vội vàng chặn tầm mắt của Triệu Bách Hạc: "Anh cả, nhanh gọi mấy đứa nhóc đến, để anh Triệu chọn hai đứa vừa mắt."

Phòng Tử Lương vỗ tay: "Nhớ mà, tụi tôi còn chưa chọn, đợi mỗi cậu thôi đó."

Các cô gái và chàng trai xếp hàng xung quanh lần lượt bước vào phòng.

Triệu Bách Hạc ngẫu nhiên chọn hai người, cười trò chuyện với người khác.

Quậy đến mười một giờ, được biết ngày mai Triệu Bách Hạc phải đến Tân thành, thế là mọi người giải tán, ai nấy ôm người tình thuê phòng trong quán bar.

"Cậu Triệu."

Tài xế cung kính mở cửa, đặt tay lên khung cửa trên để tránh cho cậu chủ bị đυ.ng đầu, Triệu Bách Hạc cúi người chuẩn bị bước vào thì đột nhiên có người gọi cậu từ phía sau.

Ánh mắt Hà Kiêu kiên định: "Có tiện nói vài câu không?"

"Tiện." Triệu Bách Hạc nhướng mày cười, đóng cửa xe lại, uể oải ngồi ở trước xe.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú của Triệu Bách Hạc như đang trêu chó, sắc mặt Hà Kiêu lạnh như băng.

"Cậu Triệu, hy vọng cậu đừng tiếp tục quấy rầy "Cấp dưới đắc lực" Nhạc Đình của tôi nữa. Cậu ấy không thuộc giới đồng tính nam, không chịu nổi bị trêu chọc đâu."

Hà Kiêu nặng nề nói từ "Cấp dưới đắc lực", anh ta đang dốc toàn lực để đối đầu với Triệu Bách Hạc.

"Cấp dưới đắc lực? Nếu chỉ là cấp dưới, anh có quyền quản lý tình cảm riêng tư không? Chậc chậc, tôi không nghĩ anh quang minh chính đại như miệng mình nói, ‘Cấp dưới đắc lực’ có lẽ phải đổi thành ‘Cục cưng yêu dấu’ phải không"?" Triệu Bách Hạc cười hờ hững.