Chương 9.3

Điện thoại bị cúp, Nhạc Đình tức giận đá vào tường.

Chính thức theo đuổi? Mẹ nó, nghĩ Nhạc Đình là con nít mười mấy tuổi chưa thấy sự đời sao? Tên khốn này muốn chơi anh, ȶᏂασ anh! Dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này để trêu chọc và xúc phạm anh! Rõ ràng là không biết xấu hổ!

Không hổ là con trai của Triệu Lương Nhu, chết tiệt.

Nhưng hiện tại không phải lúc trở mặt, Nhạc Đình buộc mình phải bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu.

Không thể để Triệu Bách Hạc tiếp tục điều tra thông tin của anh, mặc dù sự việc ban đầu đã bị tiêu hủy nhưng Hà Kiêu cũng đã giúp anh làm lại hồ sơ gốc, không ai biết anh được vợ chồng Chu Quang Phúc nhận nuôi, nhưng đề phòng thân phận bị bại lộ, kế hoạch sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.

Bình tĩnh… Bình tĩnh…

Anh không thể tiếp tục dây dưa với Triệu Bách Hạc như thế này, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, nếu không anh khó bảo đảm mình không tức giận.

Thử lạnh nhạt, như thế Triệu Bách Hạc sẽ chán, mình phải giữ bình tĩnh.

Đột nhiên vai anh chùng xuống, Nhạc Đình đột ngột quay đầu lại.

"Nhạc Đình, cậu không sao chứ?" Hà Kiêu lo lắng nhìn anh, không biết anh ta đã đứng sau lưng anh bao lâu.

Nhạc Đình thở phào nhẹ nhõm: "Không sao."

"Người đang theo đuổi cậu là ai thế?" Hà Kiêu nhìn lực bút và phong cách của dòng tiếng anh viết hoa, phóng khoáng khí phách, không giống như được viết bởi một người phụ nữ.

"Đồ ngốc, đem những món ăn và hoa đó đến đội trinh sát hình sự của anh đi, xử lý giúp tôi." Nhạc Đình lau mặt.

"Cậu không ăn à?"

"Không có hứng ăn."

Bốn ngày sau, Nhạc Đình đánh giá phương pháp lạnh nhạt quá cao rồi, cũng đánh giá thấp sự kiên trì của Triệu Bách Hạc.

Triệu Bách Hạc chẳng những không kiềm chế lại mà càng ngày càng quá hơn.

Cậu không trực tiếp đến chi nhánh hay nơi ở của Nhạc Đình để quấy rầy Nhạc Đình, mà lúc thì lịch sự lúc thì tán tỉnh mời Nhạc Đình, Nhạc Đình lạnh nhạt với cậu, cậu cũng không tức giận.

Chỉ là bữa trưa hoa tươi được giao theo nhiều cách khác nhau, càng ngày càng nhiều, ngày hôm sau hầu như mọi người trong đồn cảnh sát đều được ăn một bữa trưa sang trọng, tôm cao cấp, tổ yến, vây cá và những món ngon chưa từng thấy qua khác, còn có hoa. Hoa Triệu Bách Hạc tặng cũng đổi từ 99 thành 999, 9999, 99999, biển tường vi hồng bao phủ không gian ngoài trời của văn phòng chi nhánh, phòng làm việc của Nhạc Đình không thể chứa hết được nữa.

Búp bê cảnh sát Nhạc Đình phiên bản Q hoạt hình khổng lồ và búp bê phiên bản Q của Triệu Bách Hạc nắm tay nhau được xe tải vận chuyển vào và đặt trong sân của tòa nhà văn phòng cũ trong khu vực của văn phòng đặc biệt, được tất cả cảnh sát vây quanh.

Vụ việc này đã trở thành tin nóng nhất ở chi cục công an Bắc Thành, các nữ cảnh sát trẻ bắt đầu từ thất tình và buồn bã, nhanh chóng chuyển sang điên cuồng phấn khích lên, bọn họ đều nhìn ra hai con búp bê là đàn ông, tình yêu đồng giới cấm kỵ xảy ra với một cảnh sát cấp cao đẹp trai nhất cục - Nhạc Đình, sĩ quan cảnh sát cao cấp được một chủ tịch bá đạo bí ẩn theo đuổi, có thể không xôn xao được sao?

Tâm trạng của các đồng nghiệp nam rất vi diệu, nhưng Nhạc Đình rất được yêu thích, thấy Nhạc Đình đang rất đau khổ, phần lớn đều an ủi anh vài câu, hoặc là làm như không thấy

Lúc đầu, có một số người ghen tị với Nhạc Đình tuổi còn trẻ đã là thanh tra cảnh sát cấp ba, khi tìm được cơ hội, họ đã âm thầm bàn tán và xúc phạm Nhạc Đình, mắng anh ghê tởm, vô đạo đức, đồng tính, bán mông.... Sau đó mấy người đó đã chủ động xin nghỉ phép, trong hai ngày có ba người từ chức. Từ đó trở đi không ai dám nói một lời khó nghe nào.

Ngay cả Nhạc Đình cũng nghĩ là mình gây ra ảnh hưởng tiêu cực lớn như vậy đối với chi nhánh cục công an Bắc Thành, chiếm dụng nhiều không gian làm việc và thời gian làm việc để xử lý vụ việc, cục trưởng Vạn và phó cục Cao nhất định sẽ phạt anh.

Không ngờ sáng nay, phó cục Cao chỉ nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Tiểu Nhạc, một mình dọn dẹp không xong, có thể nhờ đồng nghiệp giúp cậu được không, còn có rất nhiều nhân viên vệ sinh kìa."

Phó cục Cao trước giờ luôn nghiêm túc, khó gần vậy mà lại có lòng bác ái với anh như một người cha thánh thiện.

Còn cục trưởng Vạn vốn là người xa cách, thường chỉ ra lệnh chứ không hề nói chuyện với anh lại còn híp mắt cười: "Yêu đương và làm việc vẹn cả đôi đường. Tôi hoàn toàn ủng hộ thanh niên các cậu. Hơn nữa, Tiểu Nhạc, năm nay cậu cũng 27 rồi, đã đến lúc yêu đương rồi, nếu không chi nhánh Nam Thành sẽ đi khắp nơi nói rằng tôi đang chèn ép đồng chí trẻ, rồi đưa cậu đi."

...

Dùng ngón chân cũng đoán ra, sự khác thường của bọn họ chính là vì Triệu Bách Hạc.

Tên con ông cháu cha này đi đâu cũng thuận lợi, không kiêng nể ai hết.

Nhạc Đình khó khăn lắm mới xử lý được con búp bê khổng lồ, sau đó gom những bông hoa thành một đống như một ngọn núi, mệt đến mức thở hổn hển. Anh ngơ ngẩn ngồi trên bậc thang nhìn một nửa "Biển tường vi" còn lại, cánh tường vi nhẹ bồng bềnh như sóng nước cuộn tròn màu hồng.

"Nhạc Đình, nghỉ ngơi đi, cậu quen biết với Triệu Bách Hạc khi nào thế?"

Hà Kiêu mở hộp trà thảo mộc đưa cho anh.