Chương 9.2

Đầu bếp Lâm là một người đàn ông béo, điềm tĩnh và mỉm cười: "Anh Nhạc, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, nếu không hoàn thành, ông chủ sẽ trách tội và chúng tôi sẽ mất việc. Mong anh đừng làm khó chúng tôi. Nếu anh không hài lòng với các món ăn, chúng tôi có thể đổi món ngay bây giờ hoặc làm món mới ngay đây."

Nguyễn Sa chỉnh lại mái tóc rối, hít một hơi dài rồi đặt bó hoa và thiệp lên bàn Nhạc Đình: "Xin lỗi đã làm phiền anh."

Bọn họ vừa rời đi, Hà Kiêu dẫn theo người đi tới.

"Nhạc Đình, nhiệm vụ buổi tối cậu không cần đi theo, phó cục Cao bảo cậu đến phòng làm việc của ông ấy... Này! Xe ăn từ đâu tới vậy? Nhiều đồ ăn ngon quá! Hoa tường vi đẹp thế. Ai gửi đến vậy?" Hà Kiêu đang nói chuyện chính, nhưng đột nhiên bị thứ trước mặt thu hút.

Vũ Đào Quốc và Lý Ảnh cũng rất phấn khích: "Còn có thiệp này! Chúng ta phải xem có cô gái xinh đẹp nào tỏ tình với anh Nhạc của chúng ta hay không."

Mở tấm thiệp tinh xảo đầy hương thơm ra, Hà Kiêu giật lại, mấy người cùng nhau ghé đầu vào xem.

"Chữ đẹp thật!" Ngoại trừ Nhạc Đình, mọi người đều kêu lên.

Dòng chữ tiếng anh viết hoa vô cùng lãng mạn và tao nhã.

[You are everything when you are with me, and everything is you when you are not.]

"Ý là gì?" Liễu Minh gãi đầu, ngoại trừ một số cảnh sát cấp cao, tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều kém tiếng Anh.

Hà Kiêu nở một nụ cười khó đoán và phức tạp: "Dịch sang tiếng Trung là "Khi anh ở đây, anh là tất cả; khi anh không ở đây, tất cả đều là anh.""

"Mẹ kiếp!"

"Ồ!"

"Mẹ nó, là mê anh Nhạc của chúng ta lắm rồi! Ý là không nhìn thấy anh Nhạc, nhìn đâu cũng đều giống anh Nhạc sao?"

"Đúng vậy."

"Vãi… Cô gái này nóng bỏng quá!"

"Anh Nhạc! Phải nắm bắt cô gái nóng bỏng này!"

Đám đàn ông cùng la hét và huýt sáo.

"Nhạc Đình, không vui chút nào nhỉ. Có chuyện gì thế? Cô gái này trông xấu lắm à?"

Chỉ có Nhạc Đình phản ứng là cực kỳ lạnh lùng, những người khác đều cảm thấy rất phấn khích.

"Rè rè…" Chiếc điện thoại di động riêng rung lên.

Nhạc Đình thấy số lạ, trong lòng có dự cảm không lành, anh ấn nút nghe.

"Cục cưng, cậu đã nhận được quà của tôi chưa? Thích không?"

"Sao anh biết số của tôi?"

"Chỉ cần tôi muốn, cậu mặc qυầи ɭóŧ màu gì tôi cũng biết."

"Vãi!" Nhạc Đình chửi rủa, đứng dậy đi ra ngoài.

Hà Kiêu nhìn bóng lưng giận đùng đùng của anh, cau mày, xua tay: "Giải tán đi, giải tán đi, đừng hú hét nữa."

Cuối hành lang, một tay Nhạc Đình đặt lên khung cửa sổ, kìm nén cơn tức giận: "Cậu cả Triệu, lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh đang tùy tiện điều tra thông tin cá nhân của tôi, anh đang quấy rối tôi một cách phi pháp."

Đầu bên kia điện thoại, Triệu Bách Hạc lắc ly rượu như không nghe thấy: "Cậu biết vừa rồi tôi đang làm gì không?"

"..."

"Tôi làʍ t̠ìиɦ với người tình, nhưng đầu tôi toàn là hình ảnh cậu nằm dưới tôi."

Chiếc điện thoại thông minh kiểu cũ bị bàn tay to lớn của Nhạc Đình bóp chặt đến kêu"Cọt kẹt", gân xanh nổi trên mu bàn tay: "Mẹ nó, ȶᏂασ cha anh!"

Triệu Bách Hạc vô thức cho rằng mình nghe nhầm: "Hả?"

"Tôi nói, mẹ nó, tôi ȶᏂασ cha anh!"

"Phụt ha ha ha... Được thôi, cậu muốn thì có thể đυ.. Tôi đồng ý làm người trung gian để giới thiệu cậu với cha tôi, nhưng Tiểu Đình Tử, sở thích của cậu đặc biệt thật, thật biết lên tiếng." Triệu Bách Hạc cười ngọt ngào bay bổng, không hề quan tâm.

Nhạc Đình tức giận đến mức cảm thấy chóng mặt, sắp cao huyết áp.

"Tiểu Đình Tử, món lẩu hôm đó, có phải cậu bỏ thuốc vào không?" Triệu Bách Hạc đột nhiên nghiêm túc hỏi câu này, giọng nói trầm đầy từ tính.

"Anh nói gì!"

"Ha, tôi biết rồi, nhân phẩm của cậu sẽ không làm vậy đâu, chỉ là cục cưng, sao tôi lại nhớ cậu như bị trúng độc vậy?"

"..." Nhạc Đình cảm thấy mình sắp tức giận đến phát điên, nhưng khi đang tức giận lại nghe thấy giọng nói hơi say và gợi cảm của Triệu Bách Hạc, giọng nói đó dường như khiến anh nhìn thấy vẻ ngoài yêu kiều bối rối rơi vào lưới tình của Triệu Bách Hạc. Trái tim anh đột nhiên tức đến đập dữ dội, sau đó lại đột nhiên bị những cảm xúc nửa vời không thể giải thích được điều khiển.

"Đêm qua tôi mơ thấy cậu. Vì để công bằng, đêm nay cậu cũng phải mơ thấy tôi đó."

"Tiểu Đình Tử, cục cưng, bé đáng yêu, tôi sẽ không từ bỏ cậu đâu. Triệu Bách Hạc tôi muốn chính thức theo đuổi cậu, cậu chuẩn bị tiếp chiêu đi."

"Mẹ nó, anh..."

"Tút tút tút…"