Chương 7.3

Ngày 17 tháng 1 năm 2XXX, Văn phòng giải phóng mặt bằng thôn Lãng Sơn tỉnh S chỉ ký thỏa thuận khôi phục di tích văn hóa nhà cổ với con trai Chu Vũ, người phụ trách dự án chi nhánh khai thác bất động sản của Tập đoàn Công nghiệp Hoàng Hà về nhà thờ tổ tiên ở tầng 4 toà nhà thuộc quyền sở hữu của vợ chồng Chu Quang Phúc, nhưng vẫn chưa ký hợp đồng với vợ chồng Chu Quang Phúc theo quy định. Vào rạng sáng ngày 2 tháng 2, chưa có quyết định cưỡng chế thi hành của Tòa án nhân dân mà chỉ có sự đồng ý của Vương Hỉ Anh, lãnh đạo văn phòng thị trấn và phó phụ trách của chính quyền quận, bộ phận quản lý đô thị đã kêu gọi thành viên đại đội chấp hành pháp luật và cảnh sát tiến hành cưỡng chế phá dỡ. Vợ chồng chủ tài sản Chu Quang Phúc không kịp rút lui, bị chôn sống trong đống đổ nát đến chết. Con trai là Chu Vũ đã tấn công và làm bị thương một điều phối viên cảnh sát và một nhân viên phá dỡ, sau đó chạy trốn tới sau núi Diệp Thôn, tự sát trong sơn động…

Nhạc Đình cắn chặt hai hàm răng, hốc mắt khô khốc, móng tay bấm vào lòng bàn tay, chịu đựng hận ý cay đắng, tai ù đi như đang nghe Triệu Bách Hạc nói chuyện trong nước.

“Mẹ tôi xinh đẹp lắm đúng không?” Triệu Bách Hạc nhìn chằm chằm vào Nhạc Đình, ánh nắng lúc hai giờ chiều phủ một lớp màu vàng lên khuôn mặt lạnh lùng hoàn hảo của Nhạc Đình, giống như một tác phẩm điêu khắc làm từ ngọc và tuyết, khiến cậu nhìn không rời mắt.

"Ừm."

"Con lai Trung và Bồ Đào Nha đấy, sao lại không đẹp cho được?"

Triệu Bách Hạc thân mật dựa vào tay Nhạc Đình, đưa mặt lại gần, đắc ý cười: “Nhìn anh đây này, may mà anh giống mẹ, nếu giống cha thì thảm lắm.”

Nhạc Đình nhắm mắt thở ra, cố nở nụ cười, mắt âm u: “Đúng là may mắn.”

Hy vọng từ trong ra ngoài cậu đều giống mẹ, đừng giống cha…

“Đây là hang ổ cũ của anh, anh chưa bao giờ đưa người yêu với bạn bè của mình đến đây, chỉ có cậu là trường hợp đặc biệt thôi đấy, bé cưng.” Triệu Bách Hạc ôm vai anh, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai anh.

“Đêm qua, lời anh nói đều có giá trị, bé cưng ở cạnh anh một tháng, 150 triệu, hay là, cậu thích cảm giác được anh theo đuổi, vậy chúng ta yêu nhau nhé?”

"Chọn đi bé cưng" Đôi mắt hoa đào ngây ngất của cậu cả Triệu tràn đầy tình cảm, môi cậu ngập ngừng hôn lên vành tai của chàng trai trẻ.

Nhạc Đình giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, nhảy dựng lên như bị điện giật, lùi lại vài bước, kìm nén cơn tức đang trào dâng trong l*иg ngực, lạnh lùng nói: “Anh Triệu, anh đừng đùa bỡn như vậy nữa, tôi phải đi rồi, giờ nghỉ trưa đã trôi qua quá một tiếng, anh chú ý sau này đừng ăn đồ cay nữa là được."

Triệu Bách Hạc sửng sốt mấy giây, ngẩn người trước phản ứng của anh.

Cậu không ngờ Nhạc Đình lại từ chối mình nhiều như vậy, trước đây cậu cả Triệu như cậu chưa bao giờ bị đối xử tệ như vậy, những người khác luôn vây quanh cậu, chỉ có Nhạc Đình không biết điều như vậy thôi. Hơn nữa trước bữa trưa cậu đã ân cần nâng đỡ, dỗ dành, lại chỉ nhận lấy sự lạnh nhạt không hiểu phong tình của người đẹp, không được ăn miếng thịt ngon, tính nhẫn nại của cậu cả Triệu dần dần biến mất, nhất thời không nhịn nổi được nữa, ánh mắt lập tức tràn đầy sự nham hiểm và tức giận.

"Sao cảnh sát cấp cao Nhạc lại không co người ta chút thể diện nào vậy? Cậu thực sự bận đến thế à?" Lông mày và đôi mắt uy nghiêm của Triệu Bách Hạc hơi nhướng lên, không nhìn Nhạc Đình, vẻ mặt xấu hổ của cậu đã biến thành vẻ phong độ tao nhã của quý ông, duyên dáng cầm tách trà lên, từ từ nhấp một ngụm.

“Cạch” Cậu cả Triệu nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nâng cằm: “Uống một ngụm đã rồi hãy rời đi.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe lúc này có chút trầm ấm, không có bất kỳ cảm xúc nào ở bên trong, nhưng vô cớ lại sinh ra một cảm giác đè ép cao quý.

Nhạc Đình chỉ muốn rời đi thật nhanh, cau mày bước tới, cầm tách trà lên, mặc kệ độ nóng mà uống một ngụm.

"Tạm biệt." Anh để lại hai chữ, xoay người sải bước rời đi, như có dã thú nào đuổi theo, cậu cả Triệu giận tái mặt, không nói nên lời.

Nửa giờ sau khi Nhạc Đình rời đi, Triệu Bách Hạc vẫn không nhúc nhích, đường nét khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ u ám, hàng mi dài rũ xuống, lông mi tản ra một vệt sương mù như hình bóng giấy ngà, bỗng nhiên cậu “phụt” một tiếng, cười lớn, trông vừa hung dữ vừa tức giận.

“Loảng xoảng” Một tiếng động lớn vang lên.

Triệu Bách Hạc đá đổ chiếc bàn trà nặng nề bằng gỗ nhập khẩu từ Mỹ, bộ ấm trà kiểu Baroque tinh xảo vỡ vụn khắp nơi.

Quản gia Alex im lặng ra hiệu, người giúp việc lập tức rút lui, không ai dám đυ.ng đến đống bừa bộn trên sàn.

“Phù... ” Hít sâu một hơi, Triệu Bách Hạc mất kiên nhẫn nhìn quản gia vẫn đứng phía sau cậu nửa bước: “Có chuyện gì?”

Alex nói: "Cậu chủ, đại tướng Triệu yêu cầu cậu về nhà của dòng họ thăm ông ấy, đã thúc giục ba lần rồi."

Ông ta ngừng một chút, dùng chút tiếng Trung cứng ngắc nhưng cũng rất đúng chuẩn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô Tần và Triệu Bách Bằng cũng đã về nước rồi.”

Triệu Bách Hạc khó chịu: "Biết rồi."