Chương 6.3

Triệu Bách Hạc làm bộ như không thấy, thực ra trong lòng đang thầm đắc ý.

Cậu không tin Nhạc Đình có thể có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự quyến rũ của cậu.

Triệu Bách Hạc cố gắng lấy lòng người đẹp nên tạm thời quên cả việc gọi lẩu, đều để cho Nhạc Đình gọi món.

Điều khiến Triệu Bách Hạc bất ngờ nhất chính là dáng vẻ Nhạc Đình khi lớn lên cứ như một khối băng, năng lực ăn cay cũng mạnh y như khối băng. Bọn họ đã gọi lẩu đặc biệt cay, Triệu Bách Hạc ăn một miếng thì thấy cay phát khóc, duy chỉ có Nhạc Đình mặt không đỏ tim không đập, ăn rất vui vẻ.

Cuối cùng bị cay quá mức, cậu cả Triệu quên luôn mình cần nói những gì, cũng quên mất chuyện làm sao để chiếm được Nhạc Đình, cay đến rơi nước mắt, không ngừng uống nước no căng bụng.

"Anh không sao chứ?" Nhạc Đình nhìn thấy cậu chủ hống hách chỉ ăn lẩu mà biến thành “em gái Lâm”, trong lòng có chút sảng khoái, lại cảm thấy rất mắc cười, đồng thời còn có chút lo lắng.

Đôi môi mỏng hình kim cương màu đỏ tươi của Triệu Bách Hạc, vốn giống như cánh hoa tươi, bây giờ lại sưng lên dày gấp đôi, tuy rằng vẫn rất đẹp trai, nhưng kết hợp với biểu cảm hoảng hốt vì bị cay của cậu thì lại có cảm giác rất là hài hước.

Nhạc Đình thấy cậu không trả lời, thật lòng lo lắng, ghé sát vào Triệu Bách Hạc: "Anh Triệu, anh ổn chứ? Không phải anh nói anh có thể ăn cay sao? Sớm biết vậy tôi gọi lẩu uyên ương là được rồi…”

“Hả? Cậu nói cái gì vậy? Anh đây rất biết ăn cay đấy nhá, nhưng không phải ăn cay đến mức biếи ŧɦái như cậu." Triệu Bách Hạc phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nữa còn đang nổi giận, trừng mắt nhìn Nhạc Đình trong nước mắt.

Tên nhóc thúi này đang cố ý chỉnh cậu chứ gì?

Nhạc Đình bị mắng là "Ăn cay biếи ŧɦái" thì cười khúc khích, cũng không tức giận, rất nhiều người đều trêu anh như vậy: "Tôi sẽ ra ngoài mua cho anh một chai sữa để bớt cay."

“Ừ, nhanh lên.” Triệu Bách Hạc không thể giả vờ được nữa, thúc giục anh.

Sau khi uống xong ba bình sữa lạnh, cuối cùng Triệu Bách Hạc cũng bớt đau, môi cũng tiêu sưng được một nửa.

Nhạc Đình nhìn cậu không chớp mắt: "Anh Triệu, anh vẫn OK chứ?”

Triệu Bách Hạc vốn định nói "Xem thường anh à?”, “Chút cay này có là gì đâu!", lại đột nhiên đảo mắt, đỡ trán, ra vẻ khó chịu mệt mỏi, đè khuỷu tay lên bàn, tay chống đầu, yếu ớt nói: "Không cay đến như vậy, nhưng ù tai... Choáng đầu... Môi sưng... Tê tê..."

“Không đến mức đó chứ, anh cũng có ăn mấy đâu." Biển cảm Nhạc Đình dần nghiêm trọng.

Anh biết từng có người chết vì bị cay đến mức chảy máu dạ dày, phản ứng của Triệu Bách Hạc có chút giống như vậy.

“Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé? Lỡ bị xuất huyết dạ dày thì sao? Còn đi được không?" Nhạc Đình lập tức đứng dậy, đỡ Triệu Bách Hạc.

Trong lòng Triệu Bách Hạc có chút cảm giác khác thường, tiếp tục giả bộ yếu ớt: "Không, không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi."

“Thật sự không sao chứ? Anh thè lưỡi ra để tôi xem." Nhạc Đình nắm cằm Triệu Bách Hạc.

Triệu Bách Hạc lại có chút căng thẳng, nâng mi mắt lên, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nhạc Đình, há miệng lộ ra một cái lưỡi đỏ mọng có chút ươn ướt.

“Thè ra thêm chút nữa.”

“Như vậy à? Cần dài ra nữa không?”

“Được rồi.”

Nhạc Đình bĩu môi, nhìn một cách nghiêm túc: "Răng dính bột ớt, đầu lưỡi không có vấn đề gì.”

“Mẹ kiếp!" Triệu Bách Hạc đỏ mặt, đẩy Nhạc Đình ra, lấy di động ra soi miệng.

“Ha ha, tôi nói đùa thôi." Nhạc Đình cười cười.

Triệu Bách Hạc đen mặt, vài giây sau đã điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mỉm cười: "Làm sao bây giờ? Anh cay đến mức cả người mất sức, choáng váng, cậu đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi một lát đi?"

Nhạc Đình cảm thấy kỳ lạ: “Có nhất thiết phải đến khách sạn không?”

“Xin cậu đấy, thật sự không thú vị gì cả." Triệu Bách Hạc lảo đảo đứng lên, nhào thẳng vào lòng Nhạc Đình.

Nhạc Đình nhíu mày, cảm thấy bầu không khí giữa hai người đàn ông ôm ấp rất kỳ lạ, lớn tiếng: "Vậy thì tốt…”

Không đợi Triệu Bách Hạc phản ứng lại, Nhạc Đình đã ngồi xổm trước người cậu: "Lên đây, tôi cõng anh.”