Chương 24: Liên hôn? Lãnh phạt.

Ngày hôm sau đưa cậu đến trường, bầu không khí giửa hai người quay trở lại như cũ, cậu cũng không đòi hỏi anh phải làm gì nữa.

050 từ khi đến thế giới này vẫn chưa lên tiếng, một mực tra rõ trong hai năm đó là có chuyện gì, dù cho cố gắng thế nào kết quả luôn luôn bị che lại bởi một màng nước.

Cho thấy, đối thủ lần này không đơn giản, nó phải đưa ra lời cảnh cáo để anh cẩn thận hơn.

"Ký chủ, tại sao thế giới này cậu không làm như lần trước?"

Cảnh Hiên thở dài, anh cảm nhận được tâm mình có vấn đề rồi, giờ ngay cả thể xác cũng phản bội cậu nữa, anh còn có tư cách để đi tìm Kha Thuỵ sao?

050 lần đầu nó cũng muốn thở dài như con người.

"Ký chủ, cậu tội gì phải khổ sở như vậy, mỗi thế giới một kiếp người, dù kí ức vẫn còn đó. Nhưng Kha Thuỵ thì khác, cậu ấy mỗi khi đến một thế giới, linh hồn đều phải được thanh tẩy, cũng như ký ức liên quan đến cậu đều sẽ không còn nhớ đến, hơn nữa trong 3000 thế giới này cậu đến bao giờ mới tìm được, một khi cậu rời khỏi nơi này, Kha Thuỵ cũng đồng dạng đến một nơi khác."

Anh sao không thể hiểu điều nó muốn nói, nhưng nhất thời buông xuống anh không làm được, hơn hết người Lưu Ninh yêu không phải anh, làm một người thay thế xin lỗi anh không làm được.

Mà anh đối với cậu sinh ra ham muốn, cũng chỉ vì thông qua cậu có thể thấy được Kha Thuỵ, điều đó là không công bằng đối với cậu, Kha Thuỵ và cả anh.

Những điều này làm anh bối rối không biết phải làm sao mới tốt, anh chỉ có thể âm thầm bảo vệ cậu an toàn qua cái tuổi hai mươi hai.

Khuyên thì nó cũng đã khuyên rồi, còn phải xem anh có thể buông bỏ được hay không thôi.

"Ký chủ, tui nghĩ là anh nên có kế hoạch dự phòng đi, bởi vì chúng ta không phải là đối thủ của kẻ đó. Nếu suy luận lúc đầu của cậu là chính xác, trong tương lai Lưu Ninh sẽ phải yêu tên bắt cóc, kết cục rồi cũng như điều hắn ta muốn, chúng ta cần phải có biện pháp mạnh hơn."

Phải, một điều mà khiến Lưu Ninh phải hận hắn đến mức không có chỗ cho tình yêu chen vào, ví dụ như thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, mà điều đó là không làm được, vậy chỉ còn có một cách đó là làm cậu yêu anh thật nhiều, để tim cậu không còn chỗ cho kẻ dư thừa.

Dĩ nhiên anh cũng sẽ hết sức bảo vệ cậu, dù có lấy cả mạng này ra đánh đổi.

Sau khi giáo sư ra khỏi lớp, Lưu Ninh ngồi bên cạnh nhào đến khoác tay lên vai anh.

"Đi ăn thôi, tôi đói rồi."

Nhìn cậu hành xử khác lạ như vậy anh có chút ngạc nhiên đấy.

"Vâng."

Cậu cũng lười sửa lời cho anh, từ từ bắt đầu lại nào, cậu không tin mình không có khả năng nào. Còn cái tên mà anh nói thì liên quan gì chứ, ai biết anh ta hiện đang ở nơi só sỉnh nào, treo Cảnh Hiên lâu như vậy, nếu để cho cậu biết hắn ta là ai, xem cậu chỉnh hắn như nào.

Trước giờ Cảnh Hiên không cưỡng lại được, đó là mỹ nhân, còn là người mình có hảo cảm thân cận như vậy.

Anh cùng cậu ngồi ăn trong căn tin, hai người trở thành trung tâm của sự chú ý, Cảnh Hiên thân cao m9 khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh cương nghị, đôi mắt nâu sâu lạnh lùng, lại thiên về bí ẩn có chút hắc ám ,thuộc mẫu bạn trai mà chị em nhiều năm nay ưa thích.

Lưu Ninh lại có vẻ đẹp ngọt ngào, phóng khoáng, chỉ cần một nụ cười cũng đủ đốn ngã trái tim bao người, hơn nữa thân phận cậu dù đặt ở đâu, cũng đều được nam nữ săn đón.

Hoa khôi ngồi gần đó, thấy Cảnh Hiên ở đây thì đứng dậy, bê theo khay thức ăn của mình đi đến, đặt mông ngồi xuống cạnh anh rồi mới hỏi.

"Tôi ngồi đây được chứ?"

Lưu Ninh không thích cô ta chút nào, càng không cho cô ta mặt mũi.

"Không được."

Ngô Thư Hân đơ ra, nụ cười trở nên cứng ngắt.

"Cậu đùa vui quá, nhiều chỗ như thế này, tôi ngồi cũng không ảnh hưởng đến ai."

Lưu Ninh càng không cho là vậy.

"Có chứ, ảnh hưởng đến bữa ăn của tôi. Mùi nước hoa trên người cô quá nông, tôi ăn không ngon miệng."

Cô ta tức giận chỉ vào cậu muốn nói, Cảnh Hiên đã đứng lên.

"Nếu cậu khó chịu, chúng ta qua bên kia ăn. Ngô tiểu thư, nhiều chỗ như vậy, cô cứ tự nhiên ngồi."

Lưu Ninh đắc ý nhìn cô ta, rất vui vẻ nhườn vị trí của mình đi theo anh.

Ngô Thư Hân đứng lên nói lớn.

"Cảnh Hiên! Em đã nói với anh rồi, em thích anh, không phải anh thì không ai cả. Cha em đã nói chuyện này với chủ tịch Lưu rồi, việc liên hôn sẽ sớm muộn cũng sẽ định thôi."

Không chỉ Lưu Hiên kinh ngạc, anh cũng hiện lên tia khó hiểu, chuyện này 050 chưa từng nói qua, Lưu Phi cũng không đề cập đến.

Nhớ tới ngày hôm đó trước khi anh ra ngoài, ông ta hình như có nói.

"Nếu cậu không làm được, ta sẽ giải quyết theo cách của mình."

Nếu như vậy đã có thể hiểu, ông ta lo lắng chuyện kéo dài chỉ thêm bất lợi, nghe bên Ngô gia đề cập đến vấn đề này, liền thuận nước đẩy thuyền.

Nhìn qua Lưu Ninh tức giận cầm lên điện thoại muốn gọi cho Lưu Phi, anh nhanh tay lấy lại, cậu trừng mắt qua nhìn anh.

"Chẳng lẽ anh định sẽ chấp nhận?"

Anh nhìn cậu không nói, cất đi điện thoại của cậu vào túi mình, hướng ánh nhìn về Ngô Thư Hân.

"Ngô tiểu thư! Dưa hái xanh không ngọt, tôi nghĩ cô hiểu điều này."

Cô ta cũng không vì anh từ chối mà lui, tiếng lên một bước đối diện với anh.

"Em hiểu, nhưng quả dưa này em muốn, dù không ngọt em sẽ tự dùng cách của mình."

"Nếu Ngô tiểu thư đã nói như vậy, tôi không còn gì để nói nữa."

Sau đó kéo cậu rời đi, Lưu Ninh nhìn tay anh đan chặt tay mình, nghĩ đến lời Ngô Thư Hân vừa nói cậu lại càng thêm tức giận.

Hai người đi đến góc khuất, Lưu Ninh cố nén lại cảm xúc, giật tay ra khỏi anh nói.

"Đưa điện thoại cho tôi."

Cảnh Hiên đưa lại điện thoại cho cậu, nhưng vẫn giữ chặt trong tay.

"Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, cho đến khi tôi quay trở lại, cậu không được gọi cho ngài chủ tịch."

Nói xong đợi cậu đồng ý anh mới thả ra, quay đầu nhắn nhũ vài lời trong bộ đàm.

"Việc đưa đón thiếu chủ hôm nay giao lại cho các anh, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài chủ tịch."

"Cậu yên tâm làm việc của mình đi, việc đưa đón thiếu chủ an toàn cứ giao cho chúng tôi, đảm bảo trả lại thiếu chủ không thiếu một sợi tóc cho cậu."

"Cảm ơn."

Cảnh Hiên lên xe lái thẳng một đường đến công ty, bảo vệ biết cậu nên đều không bị cản trở, còn rất nể gọi một tiếng Cảnh thiếu.

Trước phòng chủ tịch, thư ký Hạ đang đợi, biết trước cậu sẽ đến cũng không mấy ngạc nhiên, cô đưa tay mời.

"Chủ tịch đang đợi cậu."

Nghe tiếng mở cửa, biết Cảnh Hiên đã đến, Lưu Phi cũng không ngước lên nhìn, một mực chú ý vào công việc trong lap top.

"Đến rồi sao, con đến sớm hơn ta nghĩ. Chuyện con hôm nay vì sao đến đây ta đã biết, cho nên không cần phải nói nữa, chuyện này ý ta đã quyết."

Cảnh Hiên vẻ mặt anh kiên định.

"Ngài chủ tịch, xin hãy thu lại chủ ý của ngài, điều này xin thứ lỗi con làm không được."

Ông lúc này mới nhìn qua, ánh mắt hừng lên uy nghiêm của người lãnh đạo nhiều năm.

"Cảnh Hiên con đang làm gì, con là đang muốn trái lệnh của ta sao?"

Đối với uy nghiêm của ông anh cũng không lùi bước, mắt cũng không chớp.

"Xin người thứ lỗi, đây là lần đầu Cảnh Hiên cầu xin người, con đối với cô ta không có bất cứ tình cảm nào cả."

Ông khẻ thở dài.

"Ta biết con đối với Ngô tiểu thư không có bất cứ suy nghĩ gì, nhưng đây là thương trường, có mấy ai kết hôn chỉ vì họ thật sự yêu nhau. Chưa nói đến, việc liên hôn này đối với con cùng Lưu thị đều có lợi."

"Ngài chủ tịch, con biết người đối với lợi ích này không có bao nhiêu để ý, mục đích của ngài trong việc này..."

Ông đứng dậy tức giận cặt ngang lời anh.

"Cảnh Hiên! Con động lòng rồi."

Anh một khắc này liền khuỵ gối quỳ xuống.

"Ngài chủ tịch, xin ngài hãy lấy lòng trung thành này của con mà thu lại ý định. Con yêu Lưu Ninh, nhưng tình cảm này con nguyện chôn giấu, lấy tình cảm này bảo vệ em ấy dù chết cũng không lùi, xin ngài hãy xem con như một con chó trung thành mà lợi dụng, con không một chút oán hận."

Nói xong Cảnh Hiên nhìn ông kiên định, có cảm giác chỉ cần ông ra lệnh, dù là chết thì khoảng khắc này anh sẽ rút súng tự sát ngay tại chỗ.

Hai người đối mắt với nhau, không biết trôi qua bao lâu, Lưu Phi ngồi xuống ghế, giờ phút này ông như già thêm vài tuổi.

Ông nhận nuôi Cảnh Hiên từ nhỏ, trên dưới chăm sóc anh không ít lần, dù không yêu cũng có thương.

Lại không ngờ con trai ông lại yêu Cảnh Hiên, thằng bé này vậy mà động lòng, nhưng vì tương lai của tụi nhỏ ông mới ra hạ sách này.

Hơn ai hết, ông hiểu rõ cảm giác kết hôn không tình yêu có bao nhiêu đau khổ.

"Con đứng lên đi. Quay về nhà chính lĩnh phạt, bởi vì con ngang nhiên cãi lệnh trên đưa xuống, chuyện liên hôn này ta sẽ suy nghĩ lại."

“Vâng, con biết rồi.”

Cảnh Hiên cũng không nói thêm gì, biết việc đã xong, chịu đánh vai roi liền qua thôi.

Quay về nhà chính Lưu gia, quen đường đi thẳng xuống tầng hầm, càng đi sâu bên dưới ngày càng chìm trong bóng tối, ánh sáng duy nhất còn lại bởi những bóng đèn mờ được đính trên tường.

Cởi ra áo khoác cùng sơ mi bên ngoài, anh quỳ quay mặt vào tường.

Một lát sau có tiếng người đi đến, người này mặt một thân đồ đen, khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ trắng, giọng ông ta ồm ồm như một lão nhân.

“Hình phạt?”

Cảnh Hiên trả lời.

“Cãi lệnh cấp trên, chịu phạt 50 roi da.”

Anh đã từng đến đây rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu bị phạt, trước giờ đều là người quan sát.

Đây là một trong những cách chấn chỉnh người bên dưới Lưu gia, để họ biết nếu dám có hai lòng, sẽ lãnh hậu quả như thế nào.