Chương 21: Thế Giới Thứ Hai: Thiếu Chủ Và Vệ Sĩ Của Cậu Ấy.

Sau khi được dịch chuyển đến thế giới thứ hai, lần này anh không còn choáng váng như lần đầu nữa.

Quan xác căn phòng giản đơn mà mình đang ở, có thể biết được tính cách chủ nhân nơi này thuộc loại trầm lặng, ít nói.

050 tra rõ tư liệu, sau đó gửi qua cho anh.

Thế giới này cũng là thế giới hiện đại, nơi này thiên mệnh chi tử là con trai của lão đại trong giới thương trường, ông ta nổi tiếng về tài kinh doanh lợi hại của mình, cho nên có nhiều đồng minh cũng như là đối thủ.

Bọn họ luôn rình rập khắp nơi, chỉ chờ đợi thời cơ thâu tóm Lưu thị, mà con trai của ông cũng là thiên mệnh chi tử Lưu Ninh, cậu cũng phải chịu tình cảnh tương tự.

Cho nên xung quanh cậu từ nhỏ đã có rất nhiều vệ sĩ theo sát bên mình, nhưng điều đó lại ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cậu, cậu không có lấy một người bạn lúc ở trường, đứa trẻ tinh nghịch dần trở nên im lặng, vì cậu biết mình không giống như những đứa trẻ khác.

Nghe theo chuyên gia tâm lí trẻ em, ông đã nhận nuôi một đứa trẻ, là nguyên chủ mà anh đang mượn dùng thân phận, cũng có tên giống anh Cảnh Hiên.

Nhưng nguyên chủ cũng không bình thường, thân phận cậu ta là cô nhi, được tổ chức vệ sĩ nuôi dưỡng, ở đó cậu được đào tạo bài bản, chỉ để giành cho những trường hợp như thế này.

Nhận nuôi là phụ, mục đích chính là bảo vệ Lưu Ninh, bởi vì trong lớp vệ sĩ không được cùng vào, chỉ có thể để một đứa nhóc có thân thủ tốt bên cạnh mới có thể an toàn, cũng như trở thành bạn của cậu.

Mọi chuyện sẽ bình thường như thế, để cậu trưởng thành rồi thành công nối nghiệp cha mình.

Nhưng chuyện ngoài dự tính xảy ra, năm 22 tuổi cậu bị bắt cóc bởi thế lực cạnh tranh khác, trong thời gian cậu bị bắt cóc 050 không thể tra ra được gì.

Nhưng cậu vẫn được cứu thoát sau hai năm bắt giử, còn kẻ bắt cóc bị cảnh sát bắn chết trước mặt cậu, điều tồi tệ nhất lúc này mới xảy ra, trong giấc mơ cậu luôn gặp ác mộng, cho đến khi tình trạng dần tệ hơn, cuối cùng Lưu Ninh đã tự sát.

Thiên mệnh chi tử chết trước khi thế giới sinh ra đứa con kế thừa, vì vậy mà nơi này bắt đầu sụp đổ, đầu tiên là thời tiết thay đổi thất thường, dịch bệnh tràng lang, thiên thạch bay thẳng vào phá huỷ cả một hành tinh.

Điều hiện tại Cảnh Hiên cần làm là ngăn chặn kẻ bắt cóc cậu năm 22 tuổi, may mắn là vẫn chưa xảy ra, từ đây đến sự kiện đó vẫn còn hai tháng nữa.

Mà điều anh tò mò trong 2 năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẻ nào cậu mắc hội chứng Stockholm*, vì để đề phòng trường hợp bắt cóc thành công, anh cần phải lên kế hoạch ngăn chặn.

*hội chứng tâm lý sản sinh khiến nạn nhân yêu kẻ bắt cóc chính mình.

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ, bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp.

"Cảnh Hiên cậu xong chưa, thiếu chủ đang đợi."

Anh trả lời lại.

"Tôi xong rồi, ra ngay đây."

Nhìn qua tấm kính trên tủ, anh đang mặc bộ đồ dành riêng cho vệ sĩ, vest đen nguyên bộ, trên tai gắng tai nghe và bộ đàm.

Dưới ống quần anh còn có thể cảm nhận được có một lớp túi da, đón không sai bên trong đang cất giữ một khẩu súng lục, điều đó là cần thiết cho một vệ sĩ cấp cao.

Khuôn mặt của anh lúc này cũng như thế giới trước, chỉ khác ở điểm trông anh trưởng thành hơn, cơ bắp rõ ràng, tổng thể cao 1m90.

Đôi chân hoàn mỹ được che giấu sau ống quần tây đen dài, càng tôn lên vẻ đẹp cực phẩm của chúng, anh trưng ra biểu cảm mà nguyên chủ thường để, lãnh đạm không chút cảm xúc dư thừa.

Mở cửa bước ra, nơi này là dinh thự riêng của Lưu Ninh, để thuận tiện cho việc đến lớp của cậu, hiện tại cậu là sinh viên cuối cấp, chỉ cần hoàn thành xong khoá học này, cậu sẽ tiếp nhận chức vị giám đốc tại Lưu thị.

Còn Cảnh Hiên đương nhiên vẫn luôn theo sát, anh cũng đăng ký mọi khoá học cùng Lưu Ninh, hôm nay hai người cũng có tiết, vì thế lúc này nguyên chủ đang thay đồ thì anh xuyên qua.

Bước xuống dưới, anh thấy được thiếu niên đang tựa ngồi trên ghế sofa, ánh mắt cậu rũ xuống được mi dài che lấp, đôi môi hồng nhạt hời hợt mấp máy.

Nghe động tĩnh từ anh, cậu đưa mắt lên quan sát.

Một khuôn mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc, anh đã thấy qua trong ký ức của nguyên chủ.

Lúc xuyên qua anh mong có thể đến thế giới mà Kha Thuỵ đã đến, nhưng làm gì lại dễ dàng như vậy nhỉ, thở dài trút đi muộn phiền, anh ngay lập tức lấy lại sự lãnh đạm đến vô cảm.

Nhưng Lưu Ninh không như vậy, không hiểu vì sao chỉ mới vừa thấy anh tim đã đập rất nhanh, mặt đỏ tai hồng cậu vội quay đầu che giấu.

Rõ ràng mọi ngày vẫn luôn gặp mặt, sao hôm nay trông anh còn đẹp trai hơn trước rất nhiều, rốt cuộc là mình làm sao vậy.

Để bình tĩnh trở lại, cậu nhấc tách trà lên uống một ngụm, sau đó lên tiếng.

"Đi thôi."

Cảnh Hiên không chú ý đến, nên cũng không nhận ra khác biệt.

Anh chuẩn mực mọi vi tắc cần có của một vệ sĩ, đi sau lưng cậu, mọi hành động của người xung quanh đều lưu vào mắt, trông thấy khác biệt ngay lập tức liền đề phòng.

Tài xế mở cửa xe cho cậu ngồi sau, anh mở cửa phụ lái muốn ngồi vào bị cậu ngăn lại.

"Cảnh Hiên, hôm nay anh ngồi sau đây đi."

Cảnh Hiên đóng cửa, không một bước dư thừa, mở cửa ghế bên cạnh cậu ngồi xuống.

Lưng anh thẳng tắp, mắt nhìn phía trước.

Lưu Ninh nhìn qua thấy vậy, tâm lại có chút nhộn nhạo, rốt cuộc thì hôm nay bản thân bị làm sao vậy, sống nhiều năm qua cậu biết mình không phải gay, sao lúc này lại kì lạ như vậy chứ.

Xe nhanh chóng dừng trong sân trường, anh xuống xe trước, vòng qua giúp cậu mở cửa, Cảnh Hiên cúi người giúp cậu che đậy nóc xe cẩn thận trúng đầu.

Mặt anh tiến sát, cậu có thể nhìn thấy đôi lông mi dài, che dấu bên dưới là ánh mắt hoa đào nhu hoà, không thiếu phần sắc bén.

Mùi hương anh thoảng qua chớp mũi, nam tính lại dịu nhẹ, cậu bước ra một bước này như chạy vội.

Cảnh Hiên đóng cửa lại, đi theo cậu như mọi ngày nguyên chủ vẫn hay làm.

Từ hướng xa có nhóm nữ sinh đang đến, anh nhận ra người đi trung tâm, cô ta là hoa khôi trong trường, nhiều lần theo đuổi nguyên chủ, nhưng cậu ta một mực không để tâm đến, lần đầu bị đối xử như vậy, kí©h thí©ɧ cô ta làm ả muốn theo đuổi cậu cho bằng được.

Anh vẫn đi bên cạnh Lưu Ninh, chắn một bên đề phòng có ai lại gần đυ.ng trúng, thế mà hoa khôi kia lại đứng trước mặt chặn anh lại.

"Cảnh Hiên, cậu hẹn hò với tôi đi."

Lưu Ninh nhìn qua anh, tuy biết được đáp án của anh rồi, nhưng sao lần này hồi hộp quá vậy?

"Không hứng thú."

Ả cũng không buông tha, vì đây không phải lần đầu Cảnh Hiên từ chối.

"Em sẽ đợi anh, đến khi nào anh hứng thú mới thôi."

Anh nhìn qua Lưu Ninh ý hỏi.

"Cậu không đến lớp sao?" Bơ đẹp cô ta ra sau đầu.

Lưu Ninh đi vòng qua hoa khôi đi đến lớp học, cậu tò mò hỏi.

"Tại sao anh không đồng ý, tôi thấy cô ta cũng rất xinh đẹp mà."

Cảnh Hiên nói thật lòng.

"Đẹp hay không bộ có liên quan gì đến tôi sao?"

Lưu Ninh có chút không biết nói sao.

"Ừm thì không, nhưng tôi nghĩ ai cũng thích người đẹp."

Anh đứng lại nhìn cậu, cảm nhận được anh không đi theo mình, nghĩ có phải là anh không thích nói về việc này hay không, cậu quay lại nhìn anh.

Cảnh Hiên như suy nghĩ rất nhiều, so sánh qua lại cuối cùng lên tiếng.

"Nếu nói về đẹp cô ta không bằng cậu."

"Phừng." Cậu nghe được não mình đang nổ tung.

"Này sao có thể so sánh như vậy được, hai người hai giới tính khác nhau."

Cảnh Hiên lại rất nghiêm túc ngẩm lại rồi nói.

"Trong mắt tôi cũng chỉ là mắt mũi miệng, đẹp hơn thì đẹp hơn, sao không thể so?"

Dù sao anh cũng là gay, xinh đẹp thì liên quan gì đến anh, hơn nữa cũng không bằng vợ yêu dấu.

Thật sự nói chuyện với anh rất dễ cạn ngôn.

"Anh không tính tìm cho mình một cô bạn gái sao, cũng đã 24 tuổi rồi, tuổi của anh nhiều người sớm đã có vợ con."

Cảnh Hiên nói.

"Không hứng thú, dù sao những thứ đó đối với tôi là vật sa sỉ, trách nhiệm hiện tại của tôi..."

"Là bảo vệ tôi thật an toàn."

Anh im lặng tiếp tục nhìn cậu.

Lưu Ninh mệt mỗi.

"Lời này anh nói suốt gần 20 năm rồi, bộ không chán sao."

"Đó..."

"Đó là bổn phận của tôi."

Lại một lần nữa bị cậu cắt ngang, anh nhìn cậu nhóc này có chút ngạc nhiên, cách cậu hành xử hoàn toàn khác với những gì trong kí ức của nguyên chủ để lại.

Lưu Ninh chặn lời anh mà sắc mạt chán nản, người này sao có thể sống như vậy chứ, không thèm quan tâm đến anh nữa, cậu xoay người đi thẳng.

Cảnh Hiên cũng bước theo sau đó, cả một ngày cậu đi đến đâu anh đều theo sát đến đó.

Hình ảnh này đã như vậy bốn năm qua rồi, nhóm sinh viên cũng không thấy có gì lạ, chỉ có sinh viên mới vẫn hay đưa mắt nhìn qua.

Cũng vì nhan sắc hai người ở một cái tầm cao, cảm giác như thần tiên khó mà chạm đến ý.