Chương 23: Nhắc nhở

“Em điên à! Cô ta là kẻ lừa đảo!” Chàng trai ở phía sau gào lên.

Huyên Huyên phớt lờ bạn trai, nhìn Hạ Anh đầy mong đợi.

Hạ Anh nhẹ nhàng lướt qua trước mắt cô gái tên Huyên Huyên, lặng lẽ thả hồn phách của lông vàng ra khỏi âm châu.

“Ưu Ưu!”

Huyên Huyên vừa mở mắt liền thấy bóng dáng của chó cưng. Cô ấy phấn khích lao về trước, lại nhận ra mình chỉ xuyên qua không khí.

Thấy cô ấy ngã ngồi dưới đất, Hạ Anh thương cảm nói: “Nó chết rồi.”

Huyên Huyên sững sờ ngồi dưới đất, sau đó gào khóc.

Chó lông vàng lo lắng chạy quanh, lè lưỡi định liếʍ mặt cô ấy. Tiếc rằng nó không thể chạm vào chủ nhân của mình như trước nữa.

Chàng trai nhìn bạn gái mình đang khóc lớn, nhận ra rằng cô ấy có lẽ thật sự nhìn thấy gì đó, sợ đến mức lắp bắp: “Huyên, Huyên, anh còn có việc, anh đi trước đây...” Nói rồi quay người bỏ chạy.

Hạ Anh hừ lạnh một tiếng, vung tay, một cỗ trọc khí bay về phía chàng trai.

Trọc khí trên người chàng trai vốn đã dày đặc, thêm vào của Hạ Anh, chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo mãi. Tất nhiên, gieo nhân nào gặt quả nấy, đáng đời!

Chờ đến lúc tâm trạng của Huyên Huyên bình tĩnh trở lại, Hạ Anh nói: “Có một số việc đừng chỉ nghe từ một phía. Nếu thú cưng của cô xảy ra chuyện do thang máy trục trặc, vậy thì đến chỗ quản lý bất động sản yêu cầu lời giải thích. Nếu không phải… tôi nghĩ cô là người hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.”

Nếu đã biết toàn bộ sự thật mà vẫn quyết định ở bên kẻ đầy trọc khí kia, Hạ Anh cũng sẽ không có gì để nói, cô đã nhắc nhở mọi thứ mình có thể rồi.

“Cảm ơn.” Huyên Huyên ôm chó cưng đầy vô vọng, đôi mắt hoe đỏ nói lời cảm ơn với Hạ Anh.

“Tôi muốn tạm thời mang hồn phách nó đi.” Hạ Anh không nỡ để chủ chó hai người chia lìa, nhưng người và quỷ có hai con đường khác nhau, cố chấp đi chung chỉ có thể gây ra tai nạn. “Nó cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó tôi sẽ đưa nó đi đầu thai chuyển kiếp.”

Linh hồn động vật vốn không mạnh bằng của con người, linh hồn của lông vàng cũng không đủ ổn định, đến địa phủ cũng sẽ chịu đau khổ, còn không bằng tĩnh dưỡng ở chỗ cô. Sau khi hồi phục thì tìm một âm sai đưa nó đến địa phủ.

Huyên Huyên có hơi luyến tiếc, nhưng sau khi do dự, cô ấy gật đầu đồng ý.

Hạ Anh thu hồi linh hồn chó lông vàng vào hạt châu màu bạc, nhìn đôi mắt trông mong của cô gái, thở dài nói: “Trước khi nó rời đi, cô có thể đến thăm nó mỗi ngày.”

Đôi mắt Huyên Huyên sáng lên: “Thật sao?”

“Ừm.”