Chương 22: Cô có muốn gặp lại nó không?

Cất âm châu chứa hồn phách của lông vàng, Hạ Anh vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy một cặp đôi đang giận dỗi nhau.

Khuôn mặt cô gái đầy vẻ không vui, còn chàng trai thì kiên nhẫn dỗ dành.

“Huyên Huyên, em đừng giận! Chúng mình có thể nuôi con khác mà! Anh vừa nhận được địa chỉ nuôi chó từ chỗ bạn, hai hôm sau chúng mình đi xem, nhất định sẽ tìm được một con ngoan ngoãn hơn.”

“Nhưng nó không phải là Ưu Ưu của em.” Cô gái vừa nói vừa bật khóc: “Anh đã hứa với em sẽ chăm sóc nó thật tốt, vậy mà em chỉ mới đi có mấy ngày, Ưu Ưu đã...”

“Cũng đâu thể trách anh được, anh cũng đâu biết rằng thang máy sẽ gặp trục trặc! Huyên Huyên à em đừng khóc...”

Cuộc nói chuyện của hai người khiến Hạ Anh đang định đi phải ngừng lại, cô nhìn chằm chằm vào chàng trai rồi đột nhiên nói: “Có phải hai người nuôi một con chó lông vàng có đốm trắng hình trái tim ở bụng không?”

Nghe những lời Hạ Anh nói, cô gái bỗng ngưng khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hạ Anh: “Sao cô biết, cô từng gặp được Ưu Ưu sao?”

Hạ Anh liếc nhìn chàng trai đột nhiên trở nên căng thẳng, chỉ về phía sau hắn ta: “Nó ở ngay đó, luôn đi theo hai người.”

Giọng điệu cô rất bình tĩnh, nhưng lại khiến sống lưng của cặp đôi lạnh toát.

Đặc biệt là chàng trai, hắn cứng cổ, quay đầu nhìn lại, phát hiện phía sau rỗng tuếch, lập tức thở dài nhẹ nhõm, quay người tức giận nói với Hạ Anh: “Cô nói bậy bạ cái gì đó! Phía sau chúng tôi làm gì có con chó nào!”

Hạ Anh giả vờ kinh ngạc: “Hình như nó bị thương, trên cổ có vết thắt rất sâu!”

Dường như chàng trai đột nhiên nhớ tới gi đó, không khỏi run rẩy toàn thân: “Mày là từ đâu tới, đồ lừa đảo! Mày mà còn nói nhảm nữa tao sẽ báo cảnh sát đấy!”

Giọng điệu chàng trai có vẻ hung ác, nhưng cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu.

Hạ Anh lơ hắn ta, nhìn về phía cô gái nói: “Cô có muốn gặp lại nó không?”

Cô gái sửng sốt: “Nhưng mà Ưu Ưu… đã chết.”

Từ khi cô ấy biết chuyện Ưu Ưu gặp nạn vẫn luôn muốn gặp nó lần cuối. Nhưng bạn trai nói rằng vì để Ưu Ưu sớm được yên giấc ngàn thu, hắn ta đã tìm một chỗ chôn trước khi cô ấy kịp trở về.

Hạ Anh có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của cô gái dành cho chú chó, cô mỉm cười: “Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ giúp cô gặp nó. Hơn nữa, cô không muốn biết nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của nó sao?”

Hạ Anh ám chỉ nhìn về phía chàng trai. Cô thấy trên người hắn có lớp trọc khí rất dày, hơn nữa trong đó còn có một chút mùi máu. Lại nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người lúc nãy, thủ phạm gây ra cái chết của lông vàng lập tức trở nên rõ ràng.

Cô gái có vẻ kinh nghi*, nhìn bạn trai mình rồi lại nhìn Hạ Anh.

*kinh nghi: kinh ngạc và nghi hoặc.

Sắc mặt chàng trai biến đổi, vươn tay kéo lấy bạn gái: “Đừng nghe cô ta nói bậy bạ, Huyên Huyên à, mình đi thôi em!”

Cô gái tên Huyên Huyên dường như bỗng bừng tỉnh, giãy khỏi tay chàng trai, chạy về phía Hạ Anh, chắc nịch nói: “Tôi muốn gặp Ưu Ưu!”