Chương 24: Cần ngài hỗ trợ

Tên đầy đủ của Huyên Huyên là Kiều Huyên Huyên, cô ấy là trợ lý nghệ sĩ mới được bổ nhiệm. Vốn dĩ trước kia cô ấy phải đi công tác là vì để cùng đi thông cáo với nghệ sĩ.

Trước lúc đi cô nhờ bạn trai chăm sóc chó cưng của mình, nào ngờ bạn trai cố tình nhốt Ưu Ưu ngoài thang máy, khiến nó bị dây xích siết cổ đến chết.

“Tôi đã xem camera giám sát ở thang máy, khi Ưu Ưu bị siết cổ và giãy giụa, anh ta còn đang ở trong thang máy cười.” Huyên Huyên vừa bật khóc, vừa vuốt ve chó cưng của mình qua không khí.

Hạ Anh không biết cách an ủi người khác, chỉ đưa cho cô ấy một ly nước trái cây.

Cô gái này khóc đến mức cô sợ cô ấy bị mất nước.

Kiều Huyên Huyên uống ừng ực ly nước trái cây mát lạnh, cuối cùng cũng ngừng khóc, tức giận nói: “Tôi đã chia tay anh ta rồi, tôi không thể tiếp tục ở cạnh tên biếи ŧɦái cặn bã ấy được nữa. Cảm ơn cô, Hạ Anh, nếu cô không nhắc nhở tôi, có lẽ bây giờ tôi vẫn chẳng biết gì.”

“Ưu Ưu rất đáng yêu.” Hạ Anh duỗi tay vuốt lông sau lưng của lông vàng.

Hâm mộ với việc Hạ Anh có thể trực tiếp chạm vào Ưu Ưu, Kiều Huyên Huyên cẩn thận nói: “Hạ Anh, cô có phải “cái loại” thiên sư trong truyền thuyết không?”

Hạ Anh thấy buồn cười: "cái loại” là loại nào?”

“Cái loại cực kỳ lợi hại ý!” Huyên Huyên hơi phấn khích nói: "Nghe nói thiên sư hiểu biết trời đất quỷ thần, còn có thể trảm yêu trừ ma.”

“Tôi không phải.” Hạ Anh chỉ mới tu luyện “ngưng khí quyết” mà thôi, không thể có khả năng lợi hại như thiên sư. Hơn nữa cô cũng không có hứng thú đi “trảm yêu trừ ma”.

Kiều Huyên Huyên nghĩ rằng Hạ Anh đang khiêm tốn, cô ấy nhìn con chó lông vàng đang nằm bên chân mình mà thở dài: "Đại sư Hạ, cô nghĩ Ưu Ưu kiếp sau sẽ đầu thai thành gì?”

Hạ Anh lắc đầu: "Không biết.”

Cô không phải quan ở địa phủ, tất nhiên không biết Ưu Ưu sẽ đi vào con đường luân hồi nào.

“Tôi hy vọng kiếp sau Ưu Ưu có thể đầu thai thành người, đỡ phải chịu khổ như kiếp này.” Kiều Uyên Uyên chống cằm, buồn bã nói.

“Con người chưa chắc đã hạnh phúc hơn động vật, còn về kiếp sau nó sẽ đầu thai thành gì, thì phải xem vận may của nó.”

Hạ Anh đối với phương diện này rất thờ ơ. Bất kể là ai, chỉ cần uống chén canh Mạnh Bà, chuyện cũ năm xưa sẽ hoàn toàn bị lãng quên, cần gì phải quan tâm nhiều đến thế.

“Cũng đúng.”

Những lời này nói xong chưa đầy một tuần, Hạ Anh lại gặp phải âm sai, lại còn là người lần trước.

Chỉ thấy tay hắn cầm xiềng xích, theo sau là một vài hồn ma, vội vàng bước qua.

“Chờ một chút.” Hạ Anh dùng chân nguyên gọi hắn lại.

Vô Yến nghe thấy Hạ Anh gọi, bước chân dừng lại, quay đầu hành lễ với Hạ Anh: "Đại nhân có việc gì cần sai bảo?”

Thái độ của âm sai quá mức cung kính, làm Hạ Anh thụ sủng nhược kinh*, vội nói: “Tôi không phải đại nhân gì cả… Chỉ là có việc cần ngài hỗ trợ.”

*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà khϊếp sợ