Chương 2

Phía trước phi cơ trực thăng đã chuẩn bị một chiếc ghế dẫm nhỏ, Khương Tự đi một đôi giày cao gót màu vàng cam, vững vàng mà đi xuống dưới.

Người bên cạnh thì đang hội báo một cách thật cẩn thận.

“Thái thái, ngày hôm qua Tam thiếu gia hẹn trước tư nhân phi cơ đến tiếp hắn đi thành phố bên cạnh, một chiếc khác còn ở kiểm tra, đợi lát nữa về nhà chỉ có thể ngồi xe.”

“Sau nửa tiếng, mang xe chờ ta ở cổng trường.”

Khương Tự khẽ cười một tiếng, nhìn như dễ nói chuyện, sau đó lại nói thêm một câu, “Nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, chiếc tư nhân phi cơ này chỉ có thể phục vụ một người là ta.”

Đã đến giờ tan học, bọn học sinh lần lượt đi ra phòng học.

Tin tức truyền thật sự mau, chị ba của Khương Vân Hạo đến, nàng còn giống như là chị dâu của Lục Tinh Trầm.

Nhưng mà, từ trước đến nay không thấy cô đã đến trường học.

“Khương Vân Hạo, chị ngươi đến tìm ngươi kìa.”

Khương Vân Hạo mới vừa đi đến cửa phòng học của Lục Tinh Trầm, liền nghe thấy có người gọi hắn.

Khương Cẩm Nguyệt đến nhanh như vậy?

Khương Vân Hạo chưa thấy được chiếc phi cơ dừng ở trên sân thể dục, tự nhiên không rõ ràng lắm người đến là Khương Tự.

"Hình như vừa rồi cô ấy đi lên văn phòng.” Các bạn học sinh gặp được Khương Tự mặc trên người một bộ sườn xám, xinh đẹp đến phát sáng khiến mọi người chú ý, vừa mới nhận được tin tức liền đến gọi Khương Vân Hạo.

Khương Vân Hạo mặt như đứa ngốc, Khương Cẩm Nguyệt đi văn phòng làm gì?

Chẳng lẽ là muốn lấy phiếu điểm của hắn? 0 điểm thì lấy làm cái gì?

Hắn cùng Lục Tinh Trầm, một người nộp giấy trắng, một người ngủ hết tiết ở phòng thi, thành cả khối giữ vững bảng xếp hạng đứng đầu từ dưới lên, đôi bạn cùng 0 điểm.

Hành lang vang lên những tiếng cãi cọ ồn ào, Khương Tự đi đến trước văn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Mới vừa vào phòng, lại đến một người đẩy cửa, là một thiếu niên tầm 17-18 tuổi.

Khương Tự quay đầu lại nhìn.

Ừm, xuất hiện nhân vật vận khí số 1 Lục Tinh Trầm.

Không đến vài giây, sau đó có người theo sát đi vào phòng, là một học sinh bằng tuổi với Lục Tinh Trầm.

Đó chính là Khương Vân Hạo em trai ruột của thân thể này.

Một thiếu niên xinh đẹp tinh xảo, một thiếu niên đẹp trai nam tính.

Nhưng mà, khi Lục Tinh Trầm cùng Khương Vân Hạo nhìn về phía cô, đáy mắt của bọn họ không hẹn mà cùng đều lộ ra thần sắc chán ghét.

Khương Tự nhướng mày, xem ra ý kiến đối cô còn rất lớn đó nhỉ.

Nhưng mà đâu có chuyện gì liên quan đến cô, cô phải làm còn không phải là làm cho bọn họ hận cô sao?

Khương Vân Hạo chán ghét cô tu hú chiếm tổ, còn Lục Tinh Trầm thì chỉ muốn nhận Khương Cẩm Nguyệt làm chị dâu.

Người sau là ruồng bỏ chị ruột, chỉ biết coi Khương Cẩm Nguyệt là chị.

Khương Tự ở trong lòng tính sổ nợ.

Nguyên chủ em trai ruột thịt Khương Vân Hạo liền như vậy, hắn không tính là nhân vật vận khí. Liền tính có thể cống hiến giá trị khí vận, thì đối với Khương Tự mà nói, nó giống như mưa bụi mà thôi.

Muốn làm thì làm lớn luôn.

Vì thế, ánh mắt như đang xem phế vật của Khương Tự lướt qua Khương Vân Hạo.

Đôi tay xinh xắn của cô vươn ra, chỉ ngón tay hướng đến Lục Tinh Trầm, nói mệnh lệnh.

“Ngươi, đi ra đóng cửa cho ta.”

Thấy người đến là Khương Tự, Lục Tinh Trầm đã hơi hơi khó chịu. Lại còn bị cô chỉ tay vào mặt như vậy, “Phanh” một tiếng, hắn hung hăng mà đạp cửa.

Ngôn ngữ chứa đầy sự giận dữ, giọng nói mang đầy gai nhọn.

“Ngươi cho rằng ta sẽ nghe lời ngươi nói?”

Lục Tinh Trầm đứng ở trước mặt Khương Tự, ước chừng so với cô cao hơn một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô.

Khương Tự cho rằng cô ta là ai, tưởng đi nhanh hơn Khương Cẩm Nguyệt để an ủi mình sao?

Khương Tự khẽ cười, như thế này mà đã chịu không nổi.

“Sẽ không đóng cửa sao? Ồn ào đến lỗ tai của ta.” Giọng nói của Khương Tự so Lục Tinh Trầm còn không có kiên nhẫn.

Khương Tự ngửa đầu nhìn hắn, khí thế lại một chút cũng không có thua, nàng nhướng đôi lông mày xinh đẹp, trong đôi mắt là sự bình tĩnh.

Lục Tinh Trầm chính là từ trong ánh mắt đó nhìn ra được có một ít sự khinh thường.

Phảng phất giây tiếp theo không đi đóng cửa, hắn chính là một đứa trẻ em thiểu năng trí tuệ không thể đứng thẳng bước đi.

“Đợi lát nữa người đến lại không chỉ một mình ngươi, khoe khoang cái gì?”

Lục Tinh Trầm mục đích không cần nói cũng biết.

Người kia tự nhiên là Khương Cẩm Nguyệt, ở Lục Tinh Trầm trong mắt, hắn chờ người là Khương Cẩm Nguyệt.

Lục Tinh Trầm tặc lưỡi một tiếng, hắn tùy ý vươn chân dài, táo bạo mà đá môn, ồn ào âm thanh nháy mắt biến mất.

Chỉ còn lại tiếng đóng cửa thật mạnh.

Khương Tự bỗng nhiên đi đến trước mặt Lục Tinh Trầm, giơ lên đầu ngón tay, nắm lấy một góc áo khoác đồng phục của hắn, sau đó từ trên người hắn lấy ra.

Vυ"t. Một đường cong panapol bay giữa không trung.

Chiếc áo khoác đồng phục bị ném tới trên ghế, đυ.ng vào tay vịn của ghế dựa.

Cô đem chiếc áo khoác đồng phục để lên trên ghế, sau đó mới ngồi xuống một cách miễn cưỡng.

Chiếc áo khoác có thể bị nàng Khương đại tiểu thư coi như miếng lót ghế, Lục Tinh Trầm hẳn là phải cảm thấy vinh quang.

Lục Tinh Trầm cho rằng đôi mắt của mình bị hỏng rồi.

Cô từ trong tay hắn đoạt đi chiếc áo khoác đồng phục!

Còn ngồi ở trên chiếc áo khoác đồng phục của hắn!

Khương Tự an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, một kiểu muốn thay thế Khương Cẩm Nguyệt. Thấy thế, Lục Tinh Trầm cười nhạt, nói một cách trào phúng.

“Ta cùng ngươi lại không quen, ngươi dựa vào cái gì lấy thành tích của ta……”

Giây tiếp theo.

Khương Tự ngắt lời nói của Lục Tinh Trầm, nhìn về phía người thứ ba trong văn phòng.

“Ta là Khương Tự, tới lấy phiếu điểm của Lục Tinh Trầm.”

Chủ nhiệm giáo dục kiêm chủ nhiệm lớp —— giáo viên Lý là fans của Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Cẩm Nguyệt là ngôi sao đang nổi, fans vô số, dựa theo giả thiết trong sách, nàng là người gặp người thích vạn nhân mê, Khương Tự là đối chiếu tổ vạn người ghét.

Lý chủ nhiệm nghe nói qua Khương Tự, hiện tại nhìn đến người thật, lại còn đẹp hơn cả Khương Cẩm Nguyệt, cả người còn mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng.

Cứ việc như thế, thân là fans của Khương Cẩm Nguyệt, hắn vẫn đối với Khương Tự nói khó nghe.

“Khương Cẩm Nguyệt tiểu thư đã cùng ta gọi điện thoại, nói là nàng sẽ đến lấy phiếu điểm, sau đó dẫn bọn hắn đi ăn lẩu.”

Khương Tự có chút vô ngữ, thủ đoạn Khương Cẩm Nguyệt lung lạc nhân vật vận khí thật đúng là cấp thấp.

Thi được điểm 0, còn dẫn người ta đi ăn lẩu?

Khương Tự lười đến phản ứng.

Cô chỉ phụ trách làm người hận cô là được.

Khương Tự không mặn không nhạt mà dỗi trở về: “Vậy Khương Cẩm Nguyệt có tính là đến muộn không.”

“Có lẽ là nàng trên đường kẹt xe mới đến chậm.” Lý chủ nhiệm thậm chí còn lén lút mà phiên nợ cũ, “Lúc trước đều là tiểu thư Khương Cẩm Nguyệt đến, không biết vì sao……”

Khương Tự chớp chớp mắt: “Khả năng bởi vì ta ngồi chính là tư nhân phi cơ.”

Trách ai được, chỉ có thể trách Khương Cẩm Nguyệt không có tư nhân phi cơ.

Bị khoe giàu đánh mặt Lý chủ nhiệm: “……”

Hắn vừa rồi là có ý này sao?

Nhưng nguyên nhân chính là vì Khương Tự nói những lời này, Lý chủ nhiệm mới giật mình nhận ra.

Hắn bỗng nhiên ý thức được một điều, Khương Tự mới chính là con dâu nhà họ Lục, chỉ có cô mới có thể tùy ý điều động tài nguyên của nhà họ Lục, bao gồm không giới hạn cả chiếc tư nhân phi cơ.

Mặc dù hắn trong lòng không thích, cũng không thể phủ nhận thân phận hiện giờ của Khương Tự.

Kế tiếp, Lý chủ nhiệm thái độ cung kính không ít: “Lục thái thái, như thế nào đột nhiên muốn phiếu điểm của bạn học Lục?”

Bị Khương Tự gián đoạn như vậy, Lục Tinh Trầm thiếu chút nữa quên mất vừa rồi phẫn nộ.

Khi lại nhìn về phía Khương Tự, hắn mặt mày tràn đầy không kiên nhẫn.

Đúng lúc này, bỗng nhiên di động của Lý chủ nhiệm vang lên, ở trong văn phòng có hơi im ắng, tiếng chuông vang lên có vẻ chói tai.

“Là người nào không có mắt gọi điện thoại?”

Lục Tinh Trầm tức khắc nổi trận lôi đình, đem mới vừa rồi lửa giận cùng nhau phát tiết ra.

Lý chủ nhiệm nhìn màn hình, hắn ngượng ngùng mà cười gượng nói: “Là Khương Cẩm Nguyệt tiểu thư gọi điện.”

Khương Tự cười khúc khích, Lục Tinh Trầm nháy mắt hết giận.

Sau một lúc lâu văn phòng tràn ngập sự xấu hổ.

Khương Tự cười tủm tỉm mà nhắc nhở một câu: “Hóa ra, người không có mắt là Khương Cẩm Nguyệt.”

Lý chủ nhiệm ấn xuống phím trò chuyện, cùng lúc đó mở loa: “Tiểu thư Khương Cẩm Nguyệt, ngài sắp đến trường học chưa?”

Di động bên kia, đầu dây truyền đến thanh âm của Khương Cẩm Nguyệt, nàng điềm mỹ thanh âm mang theo xin lỗi.

“Thực xin lỗi, bây giờ ta có việc gấp, hiện tại đã ở sân bay để chuẩn bị ra nước ngoài, hẳn là không đến được ……”

Văn phòng không có một tiếng động, trong không khí chỉ có âm thanh Khương Cẩm Nguyệt xin lỗi.

Thẳng đến khi kết thúc điện thoại, ba người vẫn còn duy trì sự im lặng.

Khương Tự nhíu mày, ngồi ở trên áo khoác được lót trên chiếc ghế cứng, nàng bị cộm đến khó chịu.

Xem ra, hôm nay Khương Cẩm Nguyệt của bọn họ sẽ không đến.

Chỉ có Khương Tự biết, Khương Cẩm Nguyệt cố ý gây hiểu nhầm cho mọi người, nàng là bởi vì nguyên chủ ở yến hội gây sự bị tức giận đến ra nước ngoài.

Mà mục đích chính của nàng ta ra nước ngoài là vì theo đuổi nam chủ Phó Tế Thần.

Từ giờ trở đi, Khương Tự cần thiết giành giật từng giây thu hoạch vận khí, đuổi theo trước khi nam nữ chủ kết hôn, đạt được càng nhiều giá trị vận khí.

Kiên nhẫn đã đến cực hạn.

Khương Tự trực tiếp nói: “Khương Cẩm Nguyệt không tới, phiếu điểm đưa cho ta cầm.”

“Ngươi hỏi ta lấy tới làm cái gì?” Khương Tự ngược lại chất vấn một câu, “Đương nhiên là phải hảo hảo treo trên trường ở trong nhà, rốt cuộc 0 điểm cũng không phải là ai cũng làm được, kỷ niệm một chút không quá đi.”

Lý chủ nhiệm căng da đầu cũng không nói được nữa.

Kẻ có tiền đam mê thật là kỳ quái, khảo 0 điểm còn phải được khen ngợi.

Học sinh Trường trung học phổ thông Văn Lễ không phải có tiền thì cũng có quyền, mặc dù thi bị điểm 0, giáo viên cũng sẽ không trách cứ, nhiều nhất nói một câu lần sau nỗ lực là được, cái khác liền không có.

Lý chủ nhiệm thực mau phản ứng lại đây, cười làm lành nói: “Ta hiện tại lập tức đưa cho ngài.”

“Còn có một việc, tiểu thư Khương Cẩm Nguyệt không đến được, có thể phiền toái ngài đem bạn học Lục và bạn học Khương cùng nhau đưa về nhà được không?”

Khương Cẩm Nguyệt mời Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo đi ăn lẩu, nên bọn họ từng người đã thông tri trong nhà không cần tới đón.

Hiện giờ trời mưa, Khương Tự vừa vặn cho bọn hắn ngồi nhờ xe.

Lục Tinh Trầm cùng Khương Vân Hạo đều phải bị Khương Tự hành động làm cho tức cười.

Khương Tự còn tưởng thay thế được Khương Cẩm Nguyệt, còn tưởng muốn cho bọn họ cùng Khương Cẩm Nguyệt có khoảng cách, còn muốn cùng bọn họ đi ăn lẩu?

Bọn họ nhìn về phía Khương Tự, không nghĩ tới cô thế nhưng đang ngẩn người, cũng theo bản năng ngơ ngẩn.

Thẳng đến một giây lúc này, bọn họ mới chú ý tới Khương Tự thay đổi.

Hôm nay cô giống như cùng ngày trước không giống nhau.

Cô mặc trên người một bộ sườn xám được thêu thùa với màu hồng cánh sen, bên ngoài là chiếc áo khoác lông dê màu trắng.

Ba phần xinh xắn, bảy phần mị hoặc.

Không còn có khí chất âm u lúc trước, mà bây giờ như là thanh cao như sứ thanh hoa, mang theo không cần ngôn ngữ liền cảm giác khí chất của một thiên kim lúc nào cũng cao cao tại thượng thiên.

Lúc này, Khương Tự hướng cằm nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào, ngoài cửa có mưa nhỏ, nhìn qua cửa sổ kính chỉ nhìn thấy mờ mịt sương mù.

Nhưng để cô đem bọn họ đưa về nhà.

Vấn đề này có khó trả lời không?

Khương Tự thực giống như không muốn đưa bọn họ về, một khi đã như vậy, hai người chính là tưởng lên xe của cô, làm nàng khó chịu.

Im lặng không khí bỗng nhiên bị đánh vỡ.

Khương Tự thế nhưng hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến vấn đề đang nói.

“Hai người các ngươi ai cao hơn?”

Âm thanh của nàng trong trẻo, làm người khác không tự giác muốn phục tùng.

Khương Vân Hạo thuận miệng nói đáp án: “Ta 1 mét 83.”

Lục Tinh Trầm theo bản năng cũng trả lời: “Ta 1m85.”

Bọn họ thế nhưng ngoan ngoãn mà trả lời vấn đề của Khương Tự, hai người hối hận không thôi.

Khương Tự đôi mắt chớp chớp, nhìn về phía Lục Tinh Trầm, nói: “Ta liền chọn một người, mang Lục Tinh Trầm về nhà.”

Khương Vân Hạo không coi là chủ yếu nhân vật vận khí, mang hay không mang theo hắn cũng không có gì. Nhưng mà hắn lại không cao bằng Lục Tinh Trầm, bằng không nàng còn sẽ suy xét miễn cưỡng mang lên hắn.

Cái gì?

Nắm tay thả xuống bên cạnh người, Lục Tinh Trầm mím chặt môi dưới.

Khương Tự muốn làm gì? Nàng cố ý ở trước mặt mọi người chọn hắn, biểu hiện đối với hắn thiên vị?

Chẳng lẽ hắn sẽ thấy biết ơn?

Khương Vân Hạo càng không còn gì để nói, Khương Tự rốt cuộc có biết hay không, ai mới là em trai của cô?

Hắn lại không phải không có xe về nhà, nhưng như vậy bị Khương Tự trắng trợn táo bạo bỏ xuống, thật sự là làm người bực bội.

Huống hồ, cũng không thấy Lục Tinh Trầm đối với cô cái chị dâu này có bao nhiêu thân. Vì lấy lòng người nhà học Lục, cô liền em trai ruột cũng không để ý à?

Khương Vân Hạo giận giữ mà nhìn chằm chằm Khương Tự, lại chỉ nhìn thấy một cái cái gáy, cô còn không nhìn hắn một lần.

Khương Tự mới mặc kệ Khương Vân Hạo cái nhìn của một vai phụ, nàng chậm rì rì mà đứng lên, ưu nhã mà sửa sang lại áo choàng ở trên người.

“Phiếu điểm đưa cho ta, ta phải về nhà.”

Lý chủ nhiệm chạy nhanh đưa phiếu điểm, Khương Tự tùy tay nhét, nhét vào túi xách của nàng.

Lục Tinh Trầm đứng im không nhúc nhích.

“Không đi?”

Khương Tự thuận tay ném túi xách qua, giây tiếp theo, dây xích trân châu của túi xách, vừa lúc treo ở trên tay Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm: “……”

Khương Tự sẽ không cho rằng nàng cố ý làm bộ làm tịch, là có thể được đến sự cảm ơn của hắn, sau đó không kiêng nể gì mà sai sử hắn?

Lục Tinh Trầm nghiến răng, chuẩn bị trực tiếp đem túi xách ném đến trên mặt đất. Hắn vừa định ngẩng đầu, Khương Tự đã đi một đoạn đường.

Lục Tinh Trầm chỉ có thể bị bắt cầm túi xách nhỏ của Khương Tự, bước nhanh theo sau.

Khương Tự vừa đi, một bên ở trong đầu mở ra hệ thống.

Vừa rồi ngắn ngủn trong nửa tiếng, Lục Tinh Trầm cung cấp 10 vạn giá trị vận khí và Khương Vân Hạo đều cung cấp 3 vạn.

Chà chà.

Quả nhiên vẫn là trẻ con, bất quá là làm Lục Tinh Trầm xách cái túi, mắng hắn vài câu, hắn có thể cống hiến nhiều giá trị vận khí như vậy.

Còn có Khương Vân Hạo, cũng rất thiếu kiên nhẫn, xem ra cảm xúc dao động đến rất lợi hại.

Khương Tự thực mau đi đến bậc thang của khu dạy.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, chỉ chốc lát sau, Lục Tinh Trầm liền đuổi kịp.

Khương Tự rũ mắt, bậc thang phía trước đang có mưa xuống.

Nếu là đợi đến một lát nữa xe chạy đến nơi này, cô còn phải đi xuống đi vài bước, cô quen lúc nào cũng phải sạch sẽ,vài bước ngắn ngủi, cũng không muốn bị mưa ướt.

Nhìn thoáng qua, Khương Tự nhìn đến Lục Tinh Trầm đang đứng, hướng đến chỗ hắn nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Lục Tinh Trầm thoáng chốc nổi giận, hắn là cún nhỏ à?

Còn chưa đến gần, Lục Tinh Trầm liền nghe thấy giọng nói ngọt thanh của cô.

“Cởϊ áσ khoác ra, giúp ta che mưa.”

Những lời này quá không thể nói lý, Lục Tinh Trầm hoàn toàn đã quên, hắn là đến tìm Khương Tự tính sổ.

“Ngươi nói cái gì?”

Khương Tự đứng ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp giống như cây trúc, đôi tay khoanh lại trước ngực.

Nàng kiều giọng nói: “Không nhìn thấy trời mưa à?”

Trong chớp nhoáng, Lục Tinh Trầm hết thảy nghi hoặc, rốt cuộc có đáp án.

Trách không được Khương Tự lúc nào cũng nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ.

Vừa rồi Khương Tự lại vô duyên vô cớ hỏi đến chiều cao của hắn và Khương Vân Hạo.

Trong văn phòng, Khương Tự nơi nào là xuất phát từ quan tâm, đưa hắn cùng đi về.

Hóa ra cô chỉ là tưởng chọn vóc dáng cao hình người ô che mưa!