Chương 1

Khương Tự bị đâm chết.

Khương Tự là đại tiểu thư thời dân quốc, cô rất giàu có và xinh đẹp.

Lúc trước Khương Tự bị ám sát rất nhiều lần.

Ở quán trà uống trà thì bị bắt cóc, ở trên xe lửa thiếu chút nữa thì bị nổ chết, kể cả đi ra ngoài ăn cơm đều có thể bị người khác hạ độc…… Đã trải qua vô số lần bị ám sát, cô lại chết trên chiếc xe Lincoln bảy chỗ.

Khi Khương Tự mở mắt ra, cô đang dựa vào trên sô pha, trước mắt cô là một căn phòng xa lạ, nhìn mà lóa mắt nhưng cách trang trí không hề có thẩm mĩ, cô nhíu nhíu mày lại, tự hỏi ai thẩm mỹ kém như vậy?

Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm.

【Là ngươi.】

Sao có thể là cô?

Khương Tự là tiểu thư ở Bến Thượng Hải có thẩm mỹ nhất, mỗi lần ra đường đều có thể dẫn dắt trào lưu.

Âm thanh trong đầu lại xuất hiện: 【Ta là hệ thống, cô ở chỗ này là thế giới hiện đại. Cô đã xuyên vào tiểu thuyết (Tổng tài trăm tỷ sủng ái )】

Hệ thống nhanh chóng đem cuộc đời nữ xứng cùng tên với cô nói qua một lần.

Khương Cẩm Nguyệt là nữ chủ, Khương Tự là nữ xứng đối chiếu tổ với nữ chủ.

Trong tiểu thuyết Khương Cẩm Nguyệt là thiên kim giả nhưng tốt tính còn Khương Tự là thiên kim thật nhưng chuyên đi gây sự với mọi người.

Trong sách nhà họ Lục cùng nhà họ Khương có một hôn ước.

Trước khi Khương Tự bị tìm về nhà họ Khương, tất cả mọi người nghĩ Khương Cẩm Nguyệt sẽ gả cho người cầm quyền nhà họ Lục là Lục Lẫm.

Nhưng trước đêm đính hôn, xuất hiện Khương Tự là thiên kim thật.

Lúc sau Khương Tự gả đến nhà họ Lục hào môn trăm tỷ, cùng Lục Lẫm duy trì có danh không thật hôn nhân. Mọi người nhà họ Lục đều chán ghét cô, thích Khương Cẩm Nguyệt.

Nàng làm trời làm đất, cách mấy ngày liền phô trương lãng phí mà làm yến hội, hoa hồng thì muốn máy bay vận chuyển từ nước ngoài về; khi chồng bị nguy cơ về tài chính thì cô còn một khóc hai nháo ba thắt cổ buộc hắn mua đảo cho mình……

Kết hôn ba tháng, ở yến hội của Khương Cẩm Nguyệt, Khương Tự lại gây sự. Lục Lẫm tìm cớ đi công tác để ra nước ngoài, sau đó không lâu, Khương Cẩm Nguyệt cũng bị tức đến ra nước ngoài.

Ở nước ngoài Khương Cẩm Nguyệt tình cờ gặp gỡ nam chủ, Phó Tế Thần là con ngoài giá thú của nhà họ Lục.

Nam chủ cùng Khương Cẩm Nguyệt trở về nước, hai người kết hôn thể hiện tình yêu, từ lúc này bắt đầu, Khương Tự cùng Lục Lẫm chân chính trở thành đối chiếu tổ với nam nữ chủ.

Khương Cẩm Nguyệt được chồng yêu thương hết mực, khiến mỗi người đều hâm mộ cực kỳ.

Khương Tự làm con dâu trưởng của hào môn, nhưng lại xuất thân ở nông thôn, mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền của chồng. Mà người chồng Lục Lẫm lại chẳng quan tâm gì đến cô khiến cho cô bị mọi người cười nhạo.

Cuối cùng Nam chủ cướp đoạt hào môn trăm tỷ còn đem Khương Tự tra tấn đến thảm không lỡ nhìn. Cuối cùng, cô chết thảm đầu đường, không người phúng viếng, chồng cô còn bị bắt vào tù.

Chết?

Nghe thấy cái chữ này, Khương Tự khó chịu mà chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình.

Tại sao khi cô mới vừa sống lại, lại được đến một cái kịch bản có kết cục bi thảm như vậy?

Khương Tự không muốn chết.

Cô đã chết một lần rồi.

Khương Tự nhíu mày, nói lời nói đầu tiên: “Ta không muốn chết.”

Hệ thống cảm thấy nữ xứng này còn có thể cứu chữa: 【Tôi là hệ thống đổi vận của cô, khi cô tích góp đủ giá trị một trăm triệu vận khí, cô có thể thay đổi vận mệnh của mình】

【Chỉ cần nhân vật có vận khí được chỉ định sinh ra những dao động về tình cảm với cô là được, có thể là yêu thích hoặc là chán ghét, mỗi một phân tình cảm đều có thể chuyển hóa thành giá trị vận khí】

【Kiến nghị cô đối xử tốt đối với nhân vật được cho là có vận khí, để lấy đi bọn họ giá trị yêu thích, tôi cho cô liệt kê danh sách……】

Khương Tự vốn là người thông minh, nàng thực nhanh liền suy nghĩ rõ ràng những lời đó.

Cô muốn hao hết tâm tư đi giúp mọi người?

Nằm mơ đi.

Kiếp trước gặp nguy hiểm nhiều lần như vậy, Khương Tự đã hình thành nên cá tính riêng của mình.

Cô không biết khi nào sẽ chết, cho nên, mỗi một giây một phút đều phải nắm giữ ở chính mình trong tay.

Nói ngắn gọn, chỉ cần cô còn sống, liền tuyệt đối sẽ không làm chính mình có hại.

Nếu mỗi người đều thích Khương Cẩm Nguyệt như vậy, cô liền làm đến ngược lại, làm cho bọn họ hận cô.

Khương Tự hỏi hệ thống: “Bọn họ hận ta, ta cũng có thể lấy giá trị vận khí, cần gì phải đi lấy lòng người khác?”

Cô bình tĩnh thong dong nói: “Nói đi, người nào có nhân vật vận khí?”

Nghe được lời này, hệ thống thiếu chút nữa đâm tường, nó nhẫn nại tính tình mà nói.

【Nam chủ, vai ác Lục Lẫm, người nhà họ Lục, còn có những người thích Khương Cẩm Nguyệt ….... chồng cô chính là vai ác lớn nhất của quyển sách này, cô cùng hắn quan hệ không tốt, còn đem người nhà họ Lục đều đắc tội hết.】

Lúc này chính là cốt truyện tiến triển đến, Khương Tự ở yến hội của Khương Cẩm Nguyệt phá phách một lúc, chồng của cô Lục Lẫm đã ra nước ngoài.

Nói cách khác, Khương Cẩm Nguyệt thực nhanh sẽ gặp được nam chủ Phó Tế Thần, Khương Tự cần phải ở trước khi bọn họ kết hôn, thay đổi vận mệnh.

Khương Tự chầm chậm đứng lên, thấy trên bàn trà bình dược màu trắng.

Cô đã biết, nguyên chủ vừa mới uống thuốc tự sát, cô liền xuyên vào thân thể này.

Ngắn ngủn vài phút, Khương Tự đã cho chính mình thành lập tốt kế hoạch.

1. Trước đem cái nhà này trang trí thành phong cách dân quốc.

2. Cố gắng sống sót, từ trên người nhân vật thu thập giá trị vận khí. Bọn họ cần thiết thuận theo cô, đến lúc đó họ có thích hay không cô cũng mặc kệ.

Khương Tự lười đến phản ứng hệ thống, cô có chút miệng khô lưỡi khô: “Người tới.”

Đáng yêu lại làm ra vẻ thanh âm ở trong phòng vang lên: “Đến rồi chủ nhân ơi, ta là Thiên Miêu Tinh Linh.”

Từ đâu ra thanh âm?

Khương Tự thần kinh căng chặt, trong phòng cô chẳng lẽ còn ẩn giấu người nào?

Đời trước, cô gặp được cách thức ám sát như vậy, sát thủ mai phục tại phòng khách sạn của cô, may mắn bảo tiêu đến kịp thời, cô may mắn thoát khỏi.

Khương Tự : “Người đâu, đem súng lục của ta mang lên.”

Bởi vì thường xuyên trải qua nguy hiểm, ngày thường cô cùng súng không rời người.

Cái kia kỳ quái thanh âm lại trả lời lại nàng.

Thiên Miêu Tinh Linh: “Chủ nhân, hiện tại là pháp chế xã hội, cầm súng là trái pháp luật.”

Hệ thống thở dài, cho vị dân quốc đại tiểu thư này phổ cập khoa học: 【Đây là trí năng ở nhà, có được nhiều loại kỹ năng, vì người trẻ tuổi sinh hoạt dễ dàng hơn mà nghiên cứu phát minh.】

Sau khi xác định Thiên Miêu Tinh Linh không có uy hϊếp, Khương Tự xoa xoa ngực.

Cầm súng là trái pháp luật?

Rất nhiều nhân tố nguy hiểm khiến cho nàng gặp sinh mệnh không an toàn, thiếu hạng nhất.

Khương Tự rời đi sô pha, đầu tiên là đổ chén nước uống, sau đó đi đến phòng để quần áo, nguyên chủ tủ quần áo chỉ có một bộ thêu thùa sườn xám màu hồng cánh sen.

Nàng đem sườn xám cầm ra, ừm, bộ này cũng được.

Thay cái sườn xám sau, Khương Tự nhẹ nhàng cầm lấy một cái màu trắng áo choàng lông dê, khoác ở bên ngoài.

Nàng thong dong đi đến trước gương.

Mặt gương này rất giống kiếp trước, Khương Tự rất là vừa lòng.

Đuôi mắt hơi nhâng lên, đôi mắt lại là trong vắt. Màu đã trắng như ngọc Thạch, tóc đen môi đỏ, hoàn mỹ đường cong thân thể, không một chỗ không đẹp.

Khương Tự trời sinh mỹ lệ, nàng chỉ cần hóa trang nhẹ, tô phớt nhẹ một lớp son môi Chanel.

Hòa nhập vào xã hội hiện đại bước đầu tiên, liền bắt đầu từ bố trí nhà ở này.

Khương Tự lại gọi một tiếng: “Người đâu, tới đây.”

Cửa phòng bị đẩy ra, một người nam 50 tuổi trung niên đi đến, nhìn dáng vẻ hẳn là quả gia căn nhà này.

“Thái thái, có cái gì cần phân phó sao?”

Thái độ còn tính là cung kính, ở Khương Tự nơi này miễn cưỡng cũng được.

Khương Tự chỉ tới chiếc loa nhỏ màu trắng: “Đem cái này Thiên Miêu Tinh Linh tắt.”

Trịnh quản gia ngẩn ngơ nửa giây, nhưng vẫn không có hỏi nhiều, ngay sau đó làm theo.

“Gọi người tiến vào, ta muốn đem trong nhà một lần nữa bố trí.”

Đi xuống lầu, Khương Tự bắt đầu ở biệt thự cẩn thận quan sát, phía sau đi theo nàng là một đoàn người hầu.

Từng tiếng mệnh lệnh, ở biệt thự lặp lại vang lên.

“Ghế dựa thay đổi, đổi thành ghế sô pha màu xanh đậm. Bức màn cũng đều thay đổi, đổi thành bức màn màu xanh nhung tơ.”

“Nơi này để một cái bình phong màu đen mạ vàng.”

“……”

Công nhân trong phòng đều nghe theo chỉ huy, làm theo yêu cầu của Khương Tự, bắt đầu một lần nữa bố trí phòng ở.

Hai cái người hầu trên tay động tác không dừng, ở sau lưng Khương Tự, dùng tiếng Pháp nhẹ giọng giao tiếp.

“Thái thái tính tình cũng thật kém.”

“Hôm nay dường như thay đổi cá nhân , cô ấy còn mặc sườn xám, chẳng lẽ là bị đoạt xá?”

“Có khi vẫn là nữ quỷ thời dân quốc, ha ha ha.”

Mỗi câu nói một chữ đều rõ ràng rành mạch mà truyền tới trong tai Khương Tự.

Hai cái người hầu này dám trước mặt trào phúng nguyên chủ, một là ỷ vào nguyên chủ nghe không hiểu tiếng pháp, hai là bởi vì nàng không được sủng ái.

Ai đều biết con dâu nhà họ Lục là bị nhà họ Khương nuôi ở nông thôn, hai năm trước vừa mới trở về.

Trong đó nguyên nhân không rõ ràng lắm, nhưng Lục thái thái một bộ nghèo nàn lạc hậu thì che giấu không được.

Ở trong mắt hai người hầu ấu, các nàng tuy rằng công tác là hầu hạ người khác, nhưng cũng là từ đại học tốt nghiệp.

Các nàng tiến vào nhà họ Lục, là hướng về phía Lục Lẫm. Người nhà họ Lục mới coi như là chủ nhân của các nàng, còn Lục thái thái từ nông thôn trở về dựa vào cái gì chỉ huy các nàng?

Người hầu nói xong đang cười trộm, thanh âm Khương Tự nũng nịu từ sau mà rơi xuống, nàng dùng tiếng pháp tiêu chuẩn hỏi các nàng.

“Nói chuyện gì vậy? Hay là cùng làm ta cũng nghe nghe.”

Người hầu sợ tới mức chạy nhanh quay đầu nhìn lại, thái thái khi nào sẽ nói tiếng Pháp!

Khương Tự đứng ở cách đó không xa, như là trời sinh vì sườn xám mà sinh mỹ nhân.

Tay nàng tùy ý mà đáp ở bên hông, lưng đĩnh đến thực thẳng.

Khương Tự kiếp trước tốt nghiệp ở đại học St. John, toàn bộ đề là tiếng Anh dạy học, tinh thông bốn ngôn ngữ, sẽ nói tiếng Pháp có cái gì hiếm lạ sao?

Giây tiếp theo, Khương Tự đi đến phía các nàng nghiêng đầu cười cười.

Người hầu khẩn trương đến trái tim tưởng chừng như dừng lại, mùa đông mà ra mồ hôi lạnh.

Nàng đột nhiên có cách, nghĩ tới phương pháp cứu lại phần công việc có tiền lương cao này.

“Thái……thái, chúng ta nghe không hiểu…… Tiếng Trung.”

Nàng cho rằng chính mình nghĩ ra cách hay, giả dạng người nước ngoài ngôn ngữ cổ quái, lắp bắp mà nóimột câu.

Trịnh quản gia nhăn lại mi, hắn đều phải nhìn không được.

Rõ ràng là thuần khiết người Trung Quốc, còn ở thái thái trước mặt diễn cái gì ABC?

Khương Tự chớp chớp đôi mắt, cười nhẹ ra tiếng.

“Nghe không hiểu đúng không……” Khương Tự buông xuống cánh tay, ngữ điệu giòn mềm, còn mang theo cười, “Trịnh quản gia, đem hai người không biết nói tiếng Trung sa thải.”

Người hầu trợn tròn mắt, một giọng vô cùng tiêu chuẩn tiếng phổ thông buột miệng thốt ra.

“Thái thái ta sai rồi, ta sẽ tiếng Trung, đừng đuổi ta đi.”

Khương Tự xoay người liền đi, liền cái ánh mắt cũng chưa cho các nàng.

Biệt thự nhà họ Lục gọi đến tất cả các công nhân, ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành yêu cầu của Khương Tự.

Khương Tự vừa định về phòng nghỉ ngơi, trùng hợp nghe được Trịnh quản gia hạ giọng dặn dò người hầu.

“Phân phó đi xuống, tiểu thiếu gia lần này nộp giấy trắng, sau khi tiểu thiếu gia về nhà, không được ở trước mặt hắn nói về thành tích.”

Khương Tự lỗ tai dựng lên, Lục tiểu thiếu gia, kia chẳng phải là Lục Tinh Trầm?

Vận khí công cụ người số 1 xuất hiện.

Khương Tự đi phía lên trước một bước, bỗng nhiên mở miệng: “Làm sao vậy?”

Trịnh quản gia đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đúng sự thật trả lời: “Thái thái, tiểu thiếu gia cùng Khương thiếu gia đều nộp giấy trắng, Cẩm Nguyệt tiểu thư nói muốn an ủi bọn họ, dẫn bọn hắn đi ăn lẩu, ngươi xem này……”

Khương Tự đánh gãy hắn, “Ta muốn đi trường học một chuyến."

Khương Cẩm Nguyệt nhất định sẽ chạy đến trường học, đối với hai người hỏi han ân cần.

Nhưng Khương Tự đi trường học không phải vì giúp Lục Tinh Trầm, nàng muốn nhờ cái cớ này, đối với bọn hắn nói vài câu châm chọc mỉa mai.

Xoát giá trị hận ý cơ hội không phải tới rồi sao? Vận khí cũng sẽ tăng nhanh.

Trịnh quản gia hơi tạm dừng, khϊếp sợ mà nhìn về phía Khương Tự.

Thái thái như thế nào đột nhiên nói muốn đi trường học? Lúc trước nàng cũng không quan tân loại sự tình này.

Chẳng lẽ, thái thái thật sự thông suốt, muốn tranh thủ tiểu thiếu gia hảo cảm, làm chân chính nữ chủ nhân nhà họ Lục?

Khương Tự tính tình rộng rãi, không thích luồn cúi với người. Khương Cẩm Nguyệt có lẽ đã đang đi trên đường đến trường học, Khương Tự muốn nhanh hơn so với Khương Cẩm Nguyệt.

“Có cái gì phương tiện giao thông, có thể mau chóng chạy tới trường học?”

“Từ nơi này đến trường học yêu cầu nửa giờ, nhưng nếu ngồi trực thăng chỉ cần năm phút.”

Phi cơ trực thăng?

Khương Tự chưa bao giờ nghe qua loại này phương tiện giao thông, nhưng thật ra mới lạ.

Cô thực nhanh liền tiếp nhận phương thức đi ra ngoài của thế giới này, theo bản năng sinh ra một suy nghĩ, tốc độ nhanh như vậy, an toàn có thể bảo đảm được không?

Khương Tự dò hỏi: “An toàn không?”

Trịnh quản gia: “Cực kì an toàn.”

Năm phút sau.

Khương Tự ngồi trên phi cơ trực thăng, cột kỹ dây an toàn, tai mang lên tai nghe chống ồn, nàng lưng đang dựa vào ghế ngồi, nghe thấy tiếng tạp âm khi phi cơ trực thăng bay lên.

Thật ồn.

Khương Tự nhíu nhíu mày.

Cô đều vì vậy mà chịu đựng tạp âm, lần này đi trường học phải tốt. Công cụ người số 1 Lục Tinh Trầm, cần thiết cho cô cung cấp vận khí.

-

Trung học phổ thông Văn Lễ

Lục Tinh Trầm mặt không có biểu tình mà ngồi ở lớp vị trí cuối cùng, cúi đầu chơi di động, hắn biết Khương Cẩm Nguyệt lập tức liền sẽ tới đón hắn cùng Khương Vân Hạo.

Bọn họ cùng Khương Cẩm Nguyệt có cái ước định, mỗi khi kiểm tra không tốt, nàng liền sẽ dẫn bọn hắn đi ra ngoài thả lỏng thả lỏng, phóng thích áp lực.

Tới gần thời gian tan học, giáo viên nhìn thấy sự kiêu ngạo của Lục Tinh Trầm, cũng không dám nói hắn cái gì.

Rõ ràng vẫn là thời gian đi học, khu dạy học lại đột nhiên trở nên ầm ĩ.

Ở ồn ào náo động phía xa là một tiếng gầm rú từ xa tới gần.

“Bên ngoài như thế nào ồn như vậy? Học sinh đều không đi học sao?”

“Thầy ơi, trường học của chúng ta bay tới một chiếc phi cơ trực thăng!”

Lục Tinh Trầm nhìn về bên ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy cái phi cơ kia có chút quen thuộc.

Cái phi cơ này hình như là của nhà mình, nhưng sao có thể?

Thật lớn tiếng gầm rú, một trận phi cơ trực thăng thong thả rớt xuống, ngừng ở hồng lục giao nhau sân thể dục trung tâm.

Mỗi một phòng học cửa sổ đều chen đầy người, toàn trường hướng tầm mắt tập trung ở sân thể dục.

Trước xuống phi cơ trực thăng chính là một người bảo tiêu.

Bảo tiêu cung kính mà cong lưng, ở cửa khoang trước thả một cái ghế dẫm nhỏ, hình như có người muốn xuống phi cơ.

Một đôi giày cao gót màu vàng cam nhẹ nhàng đặt xuống ghế.

Ngay sau đó, một chiếc sườn xám màu hồng cánh sen ánh vào mi mắt mọi người, đường cong phập phồng, dáng người cực đẹp.

Bọn họ ánh mắt dừng ở trên mặt cô.

Gương mặt kia xinh đẹp tựa như thiên thần.

Cô đẹp khiến người ta liếc mắt một cái khó quên.

Khương Tự trời sinh nhạy bén, hình như đã phát hiện điều gì.

Chẳng lẽ là công cụ người xuất hiện?

Coi nâng cao đầu, mở to mắt, mang theo sinh ra đã có sẵn kiêu căng, nhẹ nhàng liếc hướng phòng học.

Gió thổi tóc dài của nàng như màu đen tơ lụa.

Hai người xa xa nhìn nhau.

Khuôn mặt của Lục Tinh Trầm lập tức lạnh xuống dưới, đồng tử tràn ngập bực bội.

Như thế nào sẽ là cô ấy? Khương Tự