Chương 3

Lục Tinh Trầm nhíu mày mở miệng nói chuyện: “Bằng vào cái gì?”

Hắn nhìn vào Khương Tự, nàng tuy khoác lên chiếc áo choàng màu trắng, lại vẫn có thể thấy đôi chân lộ ra, ở dưới những hạt nước mưa trông mà chói mắt.

Lúc này, Khương Tự chờ đã sốt ruột, cô thay đổi cách nói.

“Khương Vân Hạo ở văn phòng, ngươi hiện tại đi lên thay hắn, có lẽ còn kịp đấy.”

Khương Tự nói được thực rõ ràng, nếu Lục Tinh Trầm không muốn bung dù, đối với cô, chính là người vô dụng.

Cô lúc nào cũng có thể gọi Khương Vân Hạo xuống dưới.

Lục Tinh Trầm cắn chặt răng, cực kì không tình nguyện mà cởϊ áσ khoác.

Hắn thề, chuyện này sẽ không xuất hiện lần thứ hai.

Lục Tinh Trầm có chiều cao là rất cao, tay dài của hắn vừa giơ lên, chiếc áo khoác đồng phục đã ở trên đỉnh đầu của Khương Tự.

Giây tiếp theo.

Khương Tự Kiều Kiều khí khí mà sai sử hắn: “Giơ cao lên.”

Lục Tinh Trầm hít sâu một hơi, phi thường khó chịu mà nâng áo khoác cao hơn.

“Lại cao hơn một chút.” Khương Tự cao cao ngữ điệu, thanh âm vẫn là mềm mại.

Lục Tinh Trầm: “……”

Khương Tự nhìn vào áo khoác, ghét bỏ mà lui về phía sau vài bước: “Áo khoác để xa ta một chút.”

Lục Tinh Trầm cắn răng, Khương Tự mới vừa ngồi ở trên chiếc áo khoác này, giờ lại bắt bẻ ngại áo của hắn không sạch sẽ.

Lục tiểu thiếu gia đời này lần đầu tiên giúp người khác che mưa, còn bị mọi cách soi mói.

Lục Tinh Trầm khuôn mặt đen xuống, hắn một chút cũng không nghĩ tới gần Khương Tự.

Hắn cách Khương Tự rất xa, chỉ lấy áo khoác che ở nàng trên đầu.

185cm thiếu niên, toàn bộ cơ thể đều ở trong mưa, quần áo của hắn bị ướt đẫm, mà Khương Tự trên người lại không có một giọt nước mưa.

Khi Khương Vân Hạo mặt đen rời đi văn phòng, một chiếc Rolls-Royce màu đen đã tới cửa.

Khương Tự nhìn đến một người từ đi Rolls-Royce đi xuống, hắn dáng người rất cao, tây trang giày da, cổ áo sơ mi bỏ hai khuy không đóng.

Khi hắn ngước mắt, một đôi mắt đào hoa híp híp lại, con ngươi đen nhánh, đuôi mắt lại làm người khác không đời mắt được.

Khương Tự nghĩ tới, hắn là Khương Cẩm Nguyệt người theo đuổi số 1, Kỳ Tầm.

Kỳ gia hoạt động phần lớn ở giới giải trí, cắm rễ rất sâu. Khương Cẩm Nguyệt ở giới giải trí xuôi gió xuôi nước, không thể không có trùm giải trí giúp đỡ.

Kỳ Tầm bên người bạn gái tới tới lui lui, hắn lại chỉ đối Khương Cẩm Nguyệt nhìn với con mắt khác, ai bảo nàng là người hắn chưa tán đổ đâu?

Trong sách lúc Khương Tự sắp chết, hắn đối với cô thấy chết mà không cứu.

Khương Tự cấp Kỳ Tầm một cái nhãn, đây là một người đáng ghét.

Kỳ Tầm vừa rồi nhận được điện thoại của Khương Cẩm Nguyệt, nàng hy vọng hắn đi đến trường học đón em trai của nàng. Đối với yêu cầu của Khương Cẩm Nguyệt, hắn cũng sẽ không bao giờ từ chối.

Không có người nào biết, Kỳ Tầm lúc ban đầu đối Khương Cẩm Nguyệt chỉ có vài phần ưu đãi, sau đó bởi vì năm đó nàng mặc một chiếc sườn xám mà mẹ hắn đã từng mặc.

Hắn vẫn luôn theo đuổi Khương Cẩm Nguyệt, tuy rằng thái độ của nàng luôn làm người ta không hiểu, nhưng hắn vẫn luôn đắm chìm trong đó.

Kỳ Tầm ngẩng đầu, thấy rõ trong mưa gương mặt kia, hơi hơi ngơ ngẩn.

Hắn cũng không biết, Lục Lẫm thái thái thế nhưng có một khuôn mặt như vậy, một gương mặt quá đẹp.

Kỳ Tầm nhìn quen người đẹp, nhưng lại không thể không thừa nhận, Khương Tự mặc sườn xám có một phong cách rất đặc biệt, tựa như tiểu thư thời dân quốc.

Nhưng khi hắn nghĩ đến Khương Cẩm Nguyệt bị Khương Tự làm tức giận đến phải ra nước ngoài, thì cảm xúc mới vừa dâng lên vài phần hứng thú liền tan, ánh mắt xem cô lộ ra vài phần chán ghét.

Khương Tự trên danh nghĩa vẫn là vợ của người cầm quyền nhà họ Lục, liền tính hắn lại không thích, cũng sẽ không ở bên ngoài khiến cô xấu mặt.

Kỳ Tầm thu hồi ánh mắt trào phúng, không chút nào để ý nói: “Lục thái thái xe còn chưa đến, có cần ta đưa ngươi về nhà hay không?”

Kỳ Tầm vốn thuận miệng mà lễ phép hỏi, ai biết Khương Tự lạ quay đầu.

Nàng rất là tự nhiên mà đáp ứng xuống dưới: “Được”

Khương Tự không chút khách khí mà sai sử hắn, cằm kiêu căng hướng tới chiếc xe Rolls-Royce mà nâng nâng: “Giúp ta mở cửa xe, bằng không móng tay của ta sẽ bị xước”

Kỳ Tầm ngơ ngẩn, đôi mắt đào hoa hơi trợn lên, đáy mắt hiện lên một tia hoang đường. Hắn lần đầu tiên nghe thấy, có người dám kêu hắn mở cửa xe.

Không khí trở lên cứng đờ, Lục Tinh Trầm giữa mày nhảy dựng lên rất mạnh

Khương Tự có biết cô đang nói cái quái gì không? Cô cũng dám sai khiến Kỳ Tầm!

“Ngươi lỗ tai không mang theo đi ra ngoài à? Không nghe thấy ta nói?” Khương Tự nhẹ nhàng nhíu mày, thanh tuyến giòn mềm, “Động tác chậm thế”

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhăn một ít, giày cao gót còn bị nước mưa rơi vào, cô có một chút không vui.

Kỳ Tầm ngực phập phồng khó chịu.

Khương Tự ngữ khí thực không khách khí, nàng thanh âm cố tình lại là ngọt thanh, vô cớ làm người nghe không tức giận được.

Kỳ Tầm ý cười không ở trong mắt, hắn cười như không cười nói: “Ta trước nay chưa cho người ta mở cửa xe, không phải còn không có phản ứng lại đây sao?”

Khương Tự không lắm để ý mà chớp mắt: “Về sau ngươi sẽ thành thói quen.”

Hầu hạ cô Khương đại tiểu thư không phải sự tình đương nhiên sao?

Lục Tinh Trầm cùng Khương Vân Hạo: “……”

Kỳ Tầm ngực lại cứng lại rồi.

Hắn tầm mắt lần đầu tiên ở trên mặt Khương Tự dừng lại hai giây, xấu tính người đẹp nóng giận, khuôn mặt như cũ tươi sống, cũng không có khiến người ta chán ghét.

Lúc này, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà sinh ra một ý nghĩ.

Vì mỹ nhân mặc sườn xám này có thể cống hiến sức lực giống như cũng không sao.

Ý tưởng vừa xuất hiện, Kỳ Tầm trong lòng liền sinh ra nhàn nhạt tức giận, hắn tưởng xoay người rời đi. Giây tiếp theo, hành động đi trước suy nghĩ, hắn thực thành thật mà khom lưng mở cửa xe.

“Lên xe.”

Chiếc Rolls-Royce tiến vào trong cơn mưa, Kỳ Tầm buồn bực mà kéo kéo cà vạt.

Hắn vì cái gì phải làm tài xế cho Khương Tự?

Bởi vì thái độ của Khương Tự, không biết đang suy nghĩ cái gì, Khương Vân Hạo. Lục Tinh Trầm cùng Khương Tự ngồi ở ghế sau, ai đều không nghĩ phản ứng với đối phương.

Trong xe không khí im lặng.

Khương Tự tay để ở trên cằm, tò mò mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vừa đến thế giới này, cô còn không có đi dạo phố đâu.

Một lát sau, xe chạy tới một tuyến đường phố phồn hoa. Đường phố hai bên tràn đầy cửa hàng của những nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng Khương Tự lại chú ý đến một cửa hàng đặt may cao cấp sườn xám.

Cửa hàng sườn xám có mặt tiền cửa hàng rất lớn, bên cạnh là cửa hàng trang sức.

Tủ kính pha lê trang trí lấp lánh ánh đèn, sáng trưng, tủ kính có một bộ sườn xám màu xanh tùng sương.

Ở ánh đèn tỏa sáng, chiếc áo hiện ra với thủ công tinh tế, liếc mắt một cái liền biết giá cả sang quý.

Khương Tự bỗng nhiên muốn mua sắm, nàng mở miệng: “Dừng lại ở đây một chút.”

Kỳ Tầm ngực hơi đổ, Khương Tự còn nghiện sai sử hắn rồi?

Hắn kiềm chế cảm xúc, có một chút không một chút mà gõ tay lái, duy trì tốt đẹp tu dưỡng: “Lục thái thái tính toán muốn mua cái gì sao?”

Khương Tự nâng cằm, hiếm lạ nói: “Ngươi dùng miệng lái xe?”

Ngữ khí giòn mềm, không có tính công kích, lại làm cơ thể Kỳ Tầm rùng mình.

Kỳ Tầm đột nhiên phanh xe lại, một đôi mắt đào hoa hiện lên ủ dột.

Hắn hít sâu một hơi, nói cho chính mình, hắn đối khác phái vẫn luôn rất có phong độ. Nếu đáp ứng đưa cô về nhà, đương nhiên muốn đưa đến nơi.

Xe ngừng ở cửa hàng sườn xám, Khương Tự mới mặc kệ suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng sửa sang lại áo choàng lông dê, lập tức xuống xe đi vào trong cửa hàng.

Cửa hàng sườn xám này có danh tiếng phục vụ rất tốt, rất nhiều người đều sẽ đến đây đặt may cao cấp sườn xám.

Nhân viên cửa hàng tự giác gặp qua không ít phu nhân tiểu thư, nhưng Khương Tự vừa tiến vào, bọn họ lại không cầm lòng được bị nàng hấp dẫn.

Khí chất của Khương Tự quá nổi bật, cô là tiểu thư nhà ai? Như thế nào lúc trước chưa bao giờ gặp qua?

Nhưng cũng có nhân viên cửa hàng nhận ra Khương Tự, bọn họ khϊếp sợ, đây không phải Lục gia thái thái à? Hoàn toàn như thay đổi một người.

Một nhân viên cửa hàng tiến đến chào đón, thấy Khương Tự đang xem chiếc sườn xám xa tanh màu xanh, nàng đã mở miệng.

“Lục thái thái, cái sườn xám này là đồ trưng bày, không bán.”

Chiếc váy sườn xám này từ người thết kế nổi tiếng quốc tế là Phó Tế Thần tự tay thiết kế, Phó Tế Thần đã cầm rất nhiều giải thưởng lớn, chiếc sườn xám này chính là tác phẩm đắc ý của hắn.

Sườn xám thủ công cắt may sắc sảo, không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất, nhưng bởi vì quá mức chọn người, không ai có thể mặc mà khống chế được, cho lên trở thành trấn điếm chi bảo.

Chỉ cho phép nhìn, không tiếp thu mặc thử, càng không bán.

Nhân viên cửa hàng ngày thường thái độ cao ngạo, nhưng là nhìn đến Khương Tự mỹ nhân như vậy, không khỏi kính cẩn nghe theo vài phần: “Không bằng ngài nhìn xem những sườn xám khác?”

Khương Tự chỉ nhìn liếc mắt một cái tủ kính, liền dời đi tầm mắt. Thời kỳ dân quốc, nàng mặc qua càng nhiều càng tốt sườn xám, cái này cũng chỉ có thể miễn cưỡng vào mắt thôi.

Nàng đi lên phía trước, ngón tay chầm chậm mơn trớn từng cái sườn xám.

Khương Tự nhẹ nhàng lấy một chiếc sườn xám màu trắng xanh: “Kiểu dáng quá già rồi.”

Nhân viên cửa hàng: “……”

Khương Tự nhíu mày: “Cái nhan sắc này có chút già cả.”

Nàng lười biếng mà cầm lấy một bộ có hình giọt nước sườn xám: “Đây là dùng cho người hầu?”

Nhân viên cửa hàng: “……”

Lục thái thái ánh mắt như thế nào như vậy cao? Các khách hàng khác rõ ràng đều thực vừa lòng.

Nhân viên cửa hàng: “Thỉnh ngài đi lầu hai nhìn xem.”

Nàng không tin, Khương Tự một kiện đều chướng mắt.

Khương Tự lên tầng hai, đi một vòng lại một vòng, như cũ không hài lòng.

Nhân viên cửa hàng sắc mặt càng ngày càng kém, nàng chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Ngài mỗi chiếc đều không thích?”

Khương Tự nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay.

Nhân viên cửa hàng chưa từng gặp được loại tình huống này, chỉ có thể hướng xin giúp đỡ của cửa hàng trưởng: “Cửa hàng trưởng, tới một vị khách hàng bắt bẻ”

Nàng đem chuyện vừa rồi kỹ càng tỉ mỉ nói một lần.

Trầm ngâm một lát, cửa hàng trưởng gọi điện thoại cho Phó Tế Thần, cũng nói cho hắn, vị khách hàng bắt vẻ là vợ của Lục Lẫm.

Phó Tế Thần ngày xưa thanh lãnh thanh tuyến mang lên kinh ngạc: “Lục thái thái?”

Điện thoại bên đầu dây, Phó Tế Thần trầm mặc trong chốc lát. Vài giây sau, thanh âm của hắn vang lên: “Làm nàng thử một lần chiếc sườn xám xa tanh màu xanh kia."

“Chính là……” Cửa hàng trưởng chần chờ, “Ngài đã nói cái sườn xám này không được bán.”

“Không phải vẫn luôn không tìm được người thích hợp mặc chiếc sườn xám này sao?” Phó Tế Thần đạm thanh nói.

Cửa hàng trưởng tắt điện thoại, lấy ra sườn xám trong tủ kính. Nàng đi đến trước mặt Khương Tự, ngữ khí cung kính: “Thỉnh ngài thử mặc một chút.”

Qua mười phút, Khương Tự ăn mặc chiếc sườn xám xa tanh màu xanh đi ra, tất cả mọi người ngừng lại hô hấp.

Khương Tự thân hình cao gầy, làn da tựa như bạch sứ thông thấu, sạch sẽ như ở trong bùn mà không nhiễm.

Giống dân quốc phim điện ảnh minh tinh, mỹ đến không phải phàm trần, lại cố tình xuất hiện ở nhân gian.

Một bộ này nếu mặc ở người khác trên người, quần áo sẽ xa xa nổi bật còn người mặc sẽ không bị ai nhìn đến.

Nhưng Khương Tự quá mức loá mắt, chỉ có nhất hoa mỹ sang quý đồ vật, mới xứng đôi nàng mỹ.

Cửa hàng trưởng cảm khái: “Ngài rất thích hợp chiếc sườn xám này.”

Kỳ Tầm ở trong xe chờ đợi, liếc mắt, hắn kinh ngạc không thôi.

Khương Tự trên người sườn xám không phải hàng không bán sao?

Khi chiếc sườn xám này mới vừa thiết kế ra tới, trùm châu báu Lâm Nãi Văn nhìn trúng nó, cũng bị Phó Tế Thần uyển chuyển từ chối.

Không ai có thể phá lệ mua được chiếc sườn xám này, vì cái gì Khương Tự có thể?

Càng khiến Kỳ Tầm khϊếp sợ chính là, cái cửa hàng trưởng ở phú thái thái trước mặt chưa bao giờ phóng thấp dáng người, mà hiện tại hắn thế nhưng thành kính mà giúp Khương Tự sửa sang lại làn váy.

Sau khi mặc vào chiếc sườn xám này, Khương Tự cũng rất vừa lòng, nàng lại đặt may vài chiếc sườn xám, sau đó đi ra cửa hàng.

Một chiếc màu đen Bentley dừng ở cửa hàng sườn xám. Quản gia cùng Lục Tinh Trầm thông qua điện thoại, biết Khương Tự tới nơi này, liền tới đây tiếp bọn họ.

Quản gia thập phần xin lỗi: “Ngượng ngùng, thái thái, trên đường đã xảy ra một chút sự cố, cho nên đến chậm.”

Khương Tự lên chiếc xe màu đen Bentley, xe bắt đầu lăn bánh về phía trước. Trở lại biệt thự nhà họ Lục, cô phân phó Trịnh quản gia.

“Về sau đem hành trình của mỗi người nhà họ Lục đều thông báo cho ta.”

Người trong gia đình nhà họ Lục đối với cô tới nói, chỉ là công cụ người mà thôi.

Khương Tự sẽ không ủy khuất chính mình đi lấy lòng bọn họ, cô muốn biết hành trình của mỗi người nhà họ Lục là vì thu hoạch vận khí.

Bọn họ càng hận cô, cô liền được đến giá trị vận khí càng nhiều.

Trịnh quản gia cảm thấy ngoài ý muốn, thái thái thế nhưng bắt đầu chủ động hỏi thăm tin tức người nhà họ Lục người, trước kia cô chưa bao giờ quản cái đó.

Hắn có chút vui mừng, hiện tại thái thái rốt cuộc muốn lấy lòng người nhà họ Lục.

Ở thiếu gia bọn họ trước mặt nỗ lực thể hiện bản thân, cô mới có thể dừng chân ở gia đình này.

Một lát sau, Khương Tự nhận được một cái di động.

Khương Tự thấy được tên cô, vì thế nhấn đi vào xem, tin tức có tiêu đề là《 Kỳ Tầm giúp Khương Tự mở cửa xe, hư hư thực thực vì muốn làm Lục Lẫm nổi giận》

Phía dưới còn có kèm theo một bức ảnh, rõ ràng là ở cổng trường học, cảnh tượng Kỳ Tầm giúp cô mở cửa xe.

Chẳng qua khi đó cô cúi người nên chỉ chụp tới bóng dáng của cô.

Tin tức này bị đưa lên toàn cõi mạng, lượt xem đang đột ngột gia tăng.

Khương Tự phản ứng đầu tiên là, hiện tại thời buổi này, phóng viên hiệu suất như vậy cao sao?

Trong những năm dân quốc, bát quái kiểu này sẽ bước lên mấy ngày sau báo giấy, tin tức thời hiện đại truyền lưu đến thật nhanh.

Khương Tự chậm rì rì click mở bình luận, quả nhiên, fans của Khương Cẩm Nguyệt hoả tốc gϊếŧ đến hiện trường, bình luận cơ hồ tất cả đều là mắng cô.

【Nhắc nhở mọi người, là Khương Tự chen chân Lục tổng cùng Cẩm Nguyệt, không nghĩ tới sau khi nàng kết hôn còn bắt cá hai tay, thật là không biết xấu hổ. 】

【Kỳ đại lão không phải thích Cẩm Nguyệt sao? Chẳng lẽ mỗi người thích Cẩm Nguyệt, Khương Tự đều cảm thấy có hứng thú? 】

【Nông thôn đến quả nhiên lên không được mặt bàn, Cẩm Nguyệt của chúng ta mới là chân chính Khương gia thiên kim. 】

【+1】

Chỉ có mấy cái bình luận lệch khỏi đề tài.

【Khương Tự bóng dáng thỏa thỏa đại mỹ nhân, bỗng nhiên cảm thấy Kỳ Tầm cùng Khương Tự nam soái nữ mỹ, có trăm triệu điểm điểm xứng!】

【Đồ nhà quê? Ta như thế nào cảm thấy Khương Tự mặc sườn xám rất đẹp】

Khương Tự cảm thấy nhàm chán, đóng di động.

Cô tưởng tượng lại và suy nghĩ, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Như vậy nhiều người chán ghét cô, vậy vấn đề an toàn của cô có thể hay không đã chịu uy hϊếp?

Khương Tự biểu tình ngưng trọng, lại gọi Trịnh quản gia tới: “Bắt đầu từ ngày mai, tăng mạnh sở hữu bảo an.”

Cô không yên tâm, lại bổ sung vài câu.

“Mỗi một cánh cửa đều phải cẩn thận kiểm tra, đừng làm bất luận một cái gì khả nghi nhân vật trà trộn vào tới.”

“Khi mang vào tất cả các nguyên liệu nấu ăn đều phải kiểm tra ba lần……”

“Trang bị phòng cháy chữa cháy đã kiểm tra rồi sao? Phòng bếp không có an toàn tai hoạ ngầm chứ? Hai ngày sau mọi người đều đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân……”

Từng điều yêu cầu truyền xuống dưới, Trịnh quản gia bỗng nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai hắn vô cùng lớn, thái thái rốt cuộc muốn đem cái nhà này vực dậy.

Hắn không cấm lệ nóng doanh tròng, cầm lấy quyển sách nhỏ nghiêm túc mà viết.

“Thái thái yên tâm, tất cả mọi thứ ta nhất định sẽ làm đúng chỗ.”

-

Tối hôm qua, Lục Tinh Trầm ngủ không thế nào bình tĩnh.

Sau khi tỉnh lại, hắn chuẩn bị đi trường học, khi đứng ở trên cầu thang, hắn thấy quản gia nghiêm túc nhìn quét mỗi một chỗ, ánh mắt sáng ngời, thần thái uy nghiêm.

Lục Tinh Trầm suy nghĩ, may mắn trong nhà còn có người bình thường giống hắn.

Giây tiếp theo, Lục Tinh Trầm liền thấy quản gia chậm rãi cầm lấy máy bộ đàm, mười phần nghiêm túc mà mở miệng.

“Ta hiện tại lại xác nhận lại một lần, cánh cửa số 1 nơi đó chuẩn bị tốt chưa? Trước cửa ở trên đường không thể có một hòn đá nhỏ, đừng cộm đến chân của thái thái……”

Hôm nay Khương Tự muốn đi ra cửa dạo phố, mọi người sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Quản gia nhìn một người, nhíu mày nói.

“Ngươi hôm nay kiểu tóc quá dầu mỡ, đợi lát nữa đứng ở mặt sau cùng, đừng đứng ở thái thái trước mặt, sẽ làm thái thái tâm tình không tốt.”

Lục Tinh Trầm: “???”

Cái nhà này rốt cuộc làm sao vậy?

Nhưng mà, còn không có kết thúc.

Quản gia tinh thần phấn chấn mà mở miệng: “Cảnh cáo màu đỏ! Cảnh cáo màu đỏ! Toàn bộ mọi người đều cho ta tập trung tinh thần!”

Cuối cùng một câu hô to mà làm thành như Thái Hậu đi tuần.

“Thái thái muốn ra cửa!”

Sau đó, mỗi người đều huấn luyện thuần thục mà cầm lấy bộ đàm, một người tiếp đến một người, đem tin tức này truyền lại đến mỗi một góc trong phòng.

【 thái thái muốn ra cửa! 】

【 thái thái muốn ra cửa!! 】

【 thái thái muốn ra cửa!!! 】

Lục Tinh Trầm hiện tại tràn đày đầu óc chỉ có sự khϊếp sợ.

Ôi má ơi!

Từ ngày hôm qua đến bây giờ, hắn cảm nhận được đánh sâu vào quá nhiều.

Nhưng không biết vì cái gì, từ trước đến bây giờ cái ngôi nhà lạnh như băng này, hình như có một chút nhân khí.