chương 2.2

“Anh có bán chỗ đậu nành này không?”

“Không bán.” Ứng Nguyên Bạch dứt khoát cự tuyệt.

“Tôi không cần quá nhiều,chỉ cần một chút là đủ rồi.” Triệu Lâm muốn từ bỏ, nhưng nhìn hai đại cẩu nhà mình đáng thương ngối nhìn, cuối cùng vẫn kiên trì hỏi.

Ứng Nguyên Bạch cúi đầu, đối mặt với cặp mắt đen lúng liếng của hai đại cẩu, Đại Mao vẫn còn hướng hắn lắc lắc đuôi lấy lòng, còn cảnh khuyển còn lại, tuy không biểu hiện rõ nhưng là Ứng Nguyên Bạch có thể cảm nhận được nó rất muốn thân cận.

“Hai nhóc này đều là cảnh khuyển sao?” Ứng Nguyên Bạch hỏi.

“Đúng vậy, Thiểm Điện còn đang trong thời hạn làm việc, còn Đại Mao đã xuất ngũ.” Triệu Lâm nói.

Ứng Nguyên Bạch nhìn hai cảnh khuyển, có lông dày che đậy, người bình thường không thể thấy được sẹo dài trải khắp trên da Đại Mao cùng Thiểm Điện.

Ứng Nguyên Bạch thở dài, từ bình lấy ra một ít đậu nành. Đậu nành vừa lấy ra tới, hai đại cẩu liền xao động. Thiểm Điện còn đỡ, vẫn còn rụt rè, nhưng Đại Mao thì trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, tầm mắt di chuyển theo tay Ứng Nguyên Bạch.

Nhìn hành động của chúng Triệu Lâm buồn cười vừa tức giận, trước kia tại sao lại không phát hiện Đại Mao có thể chân chó (nịnh hót) như vậy chứ?

Tuy rằng mềm lòng, nhưng Ứng Nguyên Bạch còn nhớ rõ đậu nành này là để làm nhiệm vụ, bởi vậy chỉ lấy ra một phần nhỏ đậu nành, tính ra mỗi cẩu tử chỉ được mười viên.

Tuy rằng đậu nành sau khi ngâm nước đã nở ra không ít, nhưng nhìn hai mươi viên đậu nành đặt ở lòng bàn tay vẫn là ít đến đáng thương.

Những người khác nhìn thấy Ứng Nguyên Bạch chỉ lấy ra mấy hạt đậu nành, đều cảm thấy hắn quá keo kiệt.

Triệu Lâm lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Ứng Nguyên Bạch ra cửa đều phải mang đậu nành theo chứng tỏ đậu nành này, ít nhất là đối với Ứng Nguyên Bạch phi thường trân quý, đối phương có thể lấy ra, đã là phi thường hào phóng.

“Mỗi cảnh khuyển mười viên, đậu này mới ngâm không đến ba giờ, muốn ngâm tiếp vẫn được.” Ứng Nguyên Bạch vừa nói, vừa đem đậu nành đưa cho Triệu Lâm, Triệu Lâm thật cẩn thận nhận lấy, thành khẩn nói lời cảm tạ.

Ứng Nguyên Bạch không nói gì nữa, đeo balo lên hướng phía bệnh viện phương đi đến.

……

“Anh biết tình huống thân thể của mình chưa?” Bác sĩ có chút lo lắng nhìn Ứng Nguyên Bạch, nước da tái nhợt do bệnh tình cũng không ảnh hưởng nhiều đến dung mạo Ứng Nguyên Bạch, ngược lại còn mạng theo vẻ đẹp bệnh trạng nói không nên lời.

Ứng Nguyên Bạch: “Bác sĩ, tôi đã biết rõ ràng, lần này tới để kiểm tra lại.”

Bác sĩ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Ứng Nguyên Bạch là lần đầu tiên kiểm tra, đến lúc đó không có biện pháp tiếp thu bệnh tình.

Một thanh niên mới chừng này tuổi đã mắc phải bệnh nan y khó chữa, khiến cơ thể bị dày vò dần dần suy yếu. Căn bệnh này vô pháp chữa trị, chỉ có thể chờ chết. Bác sĩ cũng cảm thấy tiếc nuối mà thở dài.

Bác sĩ kỹ càng tỉ mỉ giải thích kết quả kiểm tra sức khỏe cho Ứng Nguyên Bạch. So với lần kiểm tra sức khỏe trước, có thể thấy sức khỏe hắn ngày càng suy yếu, thế nhưng từ lần kiểm tra trước hắn đã có thể mơ hồ đoán được tình hình cơ thể, sau khi nghe bác sĩ nói, cũng không đến mức quá sốc.

Hắn chỉ là có chút thất vọng, vốn tưởng rằng xuyên qua mạt thế một lần, bây giờ trở về thân thể sẽ có biến hóa. Xem ra xuyên qua cũng không làm thay đổi thể chất.

Thế nhưng Ứng Nguyên Bạch cũng không hết hi vọng, có hệ thống bên người, chờ hắn lên cấp hai mươi liền có thể mở khóa hệ thống thương thành, bên trong có thuốc trị liệu bệnh của hắn, tuy rằng thực quý, nhưng cũng không phải không có hy vọng.

Ra khỏi bệnh viện Ứng Nguyên Bạch liền suy nghĩ làm như thế nào để nhanh chóng thăng cấp, kiếm tiền.

Tăng cấp hệ thống có hai phương pháp, một hoàn thành nhiệm vụ, hai làm ruộng.

Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm, còn làm ruộng kinh nghiệm nhận được tuy rằng ít, nhưng là mỗi cây sau khi thu hoạch đều sẽ cung cấp kinh nghiệm, tích tiểu thành đại, cũng có thể tương đương với việc làm nhiệm vụ.

Hơn nữa làm nhiệm vụ sẽ có khả năng thất bại, làm ruộng thất bại cũng sẽ không mất kinh nghiệm.

Còn kiếm tiền, hoàn thành nhiệm vụ cũng là một phương pháp.

Bất quá cách nhanh nhất là gieo trồng một ít thực vật trân quý, chỉ là những thực vật trân quý này giá trị thật cao nhưng tiền để mua hạt giống cũng cần rất nhiều.

Tóm lại, thăng cấp kiếm tiền đều không dễ dàng.

Huống hồ hắn còn thiếu hệ thống một đống kim tiền, cũng không biết phải trả nợ như thế nào, Ứng Nguyên Bạch chỉ hy vọng hệ thống không trực tiếp trấu trừ số tiền hắn kiếm được vào khoản nợ. Nếu thực như vậy, khả năng tới lúc hắn suy yếu đến chết cũng không mua nổi cặn thuốc càng miễn bàn đến việc trả xong nợ.

Trên đường trở về Ứng Nguyên Bạch không gặp được phải phiền toái nào nữa, chẳng qua mới vừa về đến nhà, đem bình đậu ra, mở nắp thì gà mái vốn dĩ không thèm để ý đến hắn nhanh chóng theo lại đây.

Ứng Nguyên Bạch khóe miệng run rẩy, cảm giác mấy ngày tiếp theo bản thân sẽ không được lúc nào yên ổn. Hiện tại đậu còn ngâm trong bình, muốn ngăn mùi hương thì chỉ cần đóng chặt nắp, cũng sẽ không làm đậu bị hư. Thế nhưng chờ đến lúc đậu nảy mầm, không biết khi đó có thể đưa đến càng nhiều động vật hay không.

Cục Cảnh Sát thành phố Xương Hoa Cục, đã đến thời gian ăn trưa của đội cảnh khuyển.

Đội cảnh khuyển tổng cộng có mười hai con, năm chó chăn cừu Đức, ba beggie Bỉ (Malinois), bốn Côn Minh khuyển, ngoài ra hôm nay cảnh cục còn nhiều thêm một cảnh khuyển đã xuất ngũ.

Những cảnh khuyển khác liếc một cái đều nhận ra Đại Mao, thân thiết chạy đến chào hỏi.

Đại Mao nhìn thấy đồng nghiệp trước kia tinh thần phấn chấn một chút, nhưng thực nhanh quay lại trạng thái uể oải, khiến những người huấn luyện cảnh khuyển vốn quen thuộc tính cách nó đều kinh ngạc.

“Đại Mao bị làm sao vậy?” Đồng nghiệp hỏi Triệu Lâm.

Triệu Lâm dở khóc dở cười, y sao có thể không biết Đại Mao vì sao lại như vậy, còn không phải giận dỗi mình sau khi lấy được đậu nành không lập tức cho nó ăn hay sao.

Không riêng gì Đại Mao ủy khuất, Thiểm Điện cũng có chút buồn bực, chỉ là không biểu hiện rõ ở thời điểm làm việc, hiện tại là lúc nghỉ ngơi, Thiểm Điện cũng giống Đại Mao, không thèm để ý y, hẳn là đang tức giận.

Triệu Lâm đem sự việc phát sinh lúc sáng nói ra, đồng nghiệp đều không quá tin tưởng. Cảnh khuyển của bọn họ đều trải qua huấn luyện cự thực, sẽ không có những hành động như vậy.

Nếu không phải tự mình nhìn thấy, Triệu Lâm cũng không tin.

Vừa lúc đậu nành đã được nấu chín, Triệu Lâm một bên chuẩn bị thức ăn cho chó, một bên để vào trong đĩa ăn của Đại Mao cùng Thiểm Điện mỗi đĩa đúng mười viên đậu. Đậu nành chín chuyển sang màu vàng tươi óng ánh, đặt trên thức ăn cho chó phá lệ rõ ràng.

Sau khi chạm qua mấy viên đậu đã nấu chín, Triệu Lâm cảm thấy dường như tay mình cũng mang theo hương đậu. Nếu không phải nhớ ra đây là đồ ăn cả cảnh khuyển, y còn muốn nếm thử.

Nhóm cảnh khuyển nguyên bản cảnh khuyển nhóm đều nằm bò ra đất nghỉ ngơi, Đại Mao cùng Thiểm Điện nghe thấy được hương vị, cọ một chút đứng lên, những cảnh khuyển khác cũng ngửi thấy hương vị này, một đám đều lên tinh thần.