Chương 2.1

Triệu Lâm nhanh chóng đuổi tới, liếc mắt liền thấy Ứng Nguyên Bạch, bởi vì ở đây người chỉ có một mình hắn đeo balo.

Triệu Lâm cũng thấy được ba mình, ba y đang giữ Đại Mao đứng ở một bên, Đại Mao chuyên chú nhìn chằm chằm Ứng Nguyên Bạch, không, phải nói là nhìn chằm chằm balo của Ứng Nguyên Bạch, chỉ là bộ dáng kia không phải là cảnh giác như trong tưởng tưởng của y.

Triệu Lâm phát hiện cảnh khuyển mình mang theo cũng có chút xao động,giống với Đại Mao, đôi mắt nhìn chằm chằm ba lô đối phương không rời mắt, thế nhưng lại cũng không giống biểu hiện khi phát hiện vật phẩm cấm.

Triệu Lâm còn chưa kịp nghĩ nguyên nhân, mắt thấy Ứng Nguyên Bạch sắp rời đi, kéo cảnh khuyển tiến lên vài bước, ngăn cản Ứng Nguyên Bạch.

Ứng Nguyên Bạch vừa chuẩn bị rời đi, chợt thấy cảnh sát từ đâu xuất hiện chặn hắn lại, cảm thấy kỳ quái hỏi “Có việc gì sao?”

“Trong balo anh có chứa cái gì? Tôi muốn kiểm tra một chút.” Triệu Lâm biểu tình nghiêm túc, lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh nghe được liền đồng loạt cách xa nơi hai người đứng, ai biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Đối với ánh mắt cảnh giác của Triệu Lâm, Ứng Nguyên Bạch có điểm mờ mịt, nếu không phải hắn biết rõ trong balo có cái gì, nhìn biểu hiện của vị cảnh sát này, liền cho rằng balo này chứa đồ vật nguy hiểm nào đó.

Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ như vậy, nguyên bản có vài người đứng không xa hóng hớt xem náo nhiệt, nháy mắt liền lùi ra xa. Thế nhưng vẫn còn một vài người can đảm tránh ở gần nhìn lén thậm chí còn quay phim, chụp ảnh.

Ứng Nguyên Bạch cũng chú ý tới phản ứng của những người khác, khóe miệng hơi co rút, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Ứng Nguyên Bạch thả balo xuống, kéo khóa ra, những người vây xem đều vừa tò mò, vừa khẩn trương ngó nhìn.

Một bình nhựa plastic đựng nước trong đó còn ngâm đậu nành xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Những kẻ hóng hớt đều có chút thất vọng. Triệu Lâm lại cảm giác được cảnh khuyển đang được mình giữ càng thêm không thành thật, mà Đại Mao bất tri bất giác đã chạy lại đây.

Trong balo trừ bình nhựa đã lấy ra ngoài thì không có gì nữa, Triệu Lâm mang theo cảnh khuyển yêu cầu kiểm tra balo, đối phương cũng không có phản ứng lạ mà làm theo yêu cầu, chứng tỏ balo này không dấu giếm thứ gì khác.

“Có thể mở ra không?” Triệu Lâm nhíu mày, vẫn không có thả lỏng cảnh giác.

Từ cách ăn mặc của Ứng Nguyên Bạch có thể nhận thấy không phải là người từ xa đến. Nếu là người ở đây, tại sao ra ngoài còn phải mang theo đậu nành ngâm, chẳng phải là rất quái lạ sao.

Ứng Nguyên Bạch không nói gì, vặn mở nắp bình, đã ngâm vài giờ, đậu nành đã hơi nở ra một chút, một cỗ hương đậu nhàn nhạt bay ra.

Thế nhưng người ngửi thấy chỉ có Ứng Nguyên Bạch cùng Triệu Lâm, những người khác đều ở quá xa.

Đại Mao ngửi được hương thơm này, trong lòng liền động, nhịn không được kêu uông ô, đôi mắt đen lúng liếng thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bình,nước dãi đều không tự giác chảy ra.

Thơm quá, rất muốn ăn á!

Triệu Lâm giữ cảnh khuyển mắt khinh bỉ nhìn Đại Mao, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm Ứng Nguyên Bạch khi nãy biến mất, bị hương đậu bay ra hấp dẫn, cái đuôi nhỏ lắc lắc liên hồi.

Thật sự thơm quá!

Triệu Lâm cẩn thận quan sát một phen, lấy kinh nghiệm của y đương nhiên nhìn ra được đây là đậu nành thành hay chất cấm làm làm giả thành đậu nành.

Chính bởi vì đã nhìn ra, nên Triệu Lâm mới càng thêm khó hiểu.

Triệu Lâm: “Anh tại sao ra ngoài còn mang cái này theo? Không mệt?”

Một bình nước như này, thêm đậu nành ít nhất cũng phải năm sáu cân.

Triệu Lâm đánh giá Ứng Nguyên Bạch, đối phương lớn lên thực dễ nhìn, thế nhưng sắc mặt tái nhợt đáng sợ, rõ ràng là thân thể suy yếu.

Thời tiết hiện tại lại nóng như vậy, đi ra ngoài còn phải vác đồ nặng, nếu là đồ vật gì quý giá thì còn có thể hiểu được,thế nhưng vác theo một bình ngâm hạt đậu, thật sự làm người hoang mang.

Ứng Nguyên Bạch trầm mặc, hắn cũng không muốn vác cái này ra ngoài đâu.

Triệu Lâm cũng không phải muốn Ứng Nguyên Bạch trả lời, chỉ là nhịn không được, nói xong liền hướng Ứng Nguyên Bạch xin lỗi.

Ứng Nguyên Bạch không để bụng, Triệu Lâm tới kiểm tra cũng là xuất phát từ an toàn, với mình chỉ là một lần nhầm lẫn, với đối phương tới nói lại là một hồi khẩn trương.

Từ mấy động tác nhỏ của Triệu Lâm, Ứng Nguyên Bạch liền biết rằng người trước mặt đang ở trong trạng thái khẩn trương, giả sử hắn thật sự là một tên buôn ma túy, ai biết trên người có thể có vũ khí hay không.

Xảy ra sự việc nhầm lẫn như vậy, Triệu Lâm cũng có chút xấu hổ, hướng Ứng Nguyên Bạch xin lỗi xong, liền phải kéo cảnh khuyển rời đi, ai ngờ cho dù kéo thế nào cũng không được.

Triệu Lâm cúi đầu, phát hiện Đại Mao nhà mình cùng cảnh khuyển y dẫn đến đều ánh mắt sáng quắc nhìn bình đậu nành trên bàn, không chịu rời đi.

Triệu Lâm thấp giọng ho khan một chút, cảnh khuyển lập tức phản ứng lại, xấu hổ cúi đầu.

Đại Mao đầu tiên là nhìn Triệu Lâm, lại quay đầu nhìn Triệu Phúc, lưu luyến không rời nhìn đậu nành, nhỏ giọng kêu một tiếng, mới không nỡ mà bước đến bên người Triệu Phúc.

Triệu Lâm mang theo cảnh khuyển rời đi, nó nhịn không được quay đầu lại nhìn bình đậu nành lần nữa.

Triệu Lâm bất đắc dĩ, y nhìn ra được cảnh khuyển thực sự rất muốn ăn đậu nành của Ứng Nguyên Bạch, nếu nó ăn vạ không đi, y sẽ không mềm lòng. Thế nhưng nó rõ ràng chính là thích không chịu được, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Triệu Lâm có chút không đành lòng, hắn rất ít khi thấy cảnh khuyển thích đồ ăn nào như vậy.

“Anh có bán đậu nành này không?” Mắt thấy Ứng Nguyên Bạch muốn đi, Triệu Lâm gọi hắn lại.