chương 3.1

Ngay khi bưng thức ăn đến, mấy đại cẩu lập tức nhào đến, thậm chí cả Hắc Hổ thường ngày khá trầm lặng hôm nay cũng phá lệ nhiệt tình.

Triệu Lâm vừa cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nhớ đến chính mình đang bưng thức ăn có đậu nành liền hiểu ra.

Đại Mao đã nước dãi ròng ròng nhìn bát ăn. Đậu nành đã được nấu chín, lại để trong phần ăn của nó, liền biết hiện tại có thể thưởng thức đồ ăn mỹ vị mà nó thèm đã lâu kia.

Đồng nghiệp trong cục cũng bưng thức ăn cho cảnh khuyển đến, nhìn thấy nhóm cảnh khuyển vây lại đây còn tưởng rằng là hôm nay chúng đói mau, đặt thức ăn xuống đất, kêu: “Lai Phúc, lại đây ăn cơm.”

Lai Phúc là một chú chó Malinois, ở Trung Quốc tục xưng mã khuyển.

Nghe được huấn luyện viên gọi, Lai Phúc lỗ tai run run, muốn nghe lời trở về ăn cơm, nhưng lại ngửi được mùi hương trong thức ăn mà Triệu Lâm cầm trong tay, chân dường như dính chặt xuống đất không muốn di chuyển.

“Lai Phúc, Lai Phúc.”

Người đồng nghiệp kia lại hô vài tiếng, thấy Lai Phúc giả vờ như không nghe thấy, đứng im tại chỗ, suýt chút nữa bị tức đến bật cười, đi qua kéo nó lại.

Triệu Lâm bưng thức ăn cho chó không dám bỏ ra. Trước kia y còn tin tưởng cảnh khuyển được huấn luyện sẽ không ăn vụng thức ăn của cảnh khuyển khác, nhưng hiện tại, trong tình huống này y là thật sự không dám khẳng định.

Dù sao trước đây cũng chưa từng xuất hiện tình huống cả đội cảnh khuyển đều bị một phần thức ăn hấp dẫn.

Cũng may những huấn luyện viên khác cũng đang lục tục bưng thức ăn lại đây, răn dạy mấy cảnh khuyển không nghe lời, đám đại khuyển quanh người Triệu Lâm mới tan đi, từng đứa ăn phần ăn riêng.

Triệu Lâm nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với ánh mắt thúc giục của Thiểm Điện cùng Đại Mao, không đến chỗ bình thường hay cho chúng ăn mà chọn một vị trí cách xa những cảnh khuyển khác rồi mới đặt thức ăn xuống.

Triệu Lâm mới vừa buông, Thiểm Điện cùng Đại Mao liền nhanh chóng bổ nhào bát ăn, từng miếng từng miếng to ăn xuống. Nhìn hại đại cậu nhiệt tình ăn, khóe miệng Triệu Lâm hơi cong lên.

Dạo này thời tiết tương đối nóng bức, Thiểm Điện cùng Đại Mao đều không muốn ăn. Đây là lần đầu suốt mấy ngày nay, hai nhóc này có lại ý muốn ăn.

Triệu Lâm có chút vui mừng, nhưng thực nhanh liền phát hiện, hai đại cẩu đều là chọn phần thức ăn có đậu nành ăn, ăn xong đậu nành rồi lại chậm rì rì giải quyết nốt phần thức ăn còn lại.

Hảo gia hỏa, còn kén cá chọn canh, Triệu Lâm nhìn hai đại cẩu đều cảm thấy có hơi mệt tâm.

Có lẽ là trong thức ăn vẫn còn hương đậu nành trộn lẫn, dù tốc độ ăn của hai đại cẩu đã chậm lại nhưng vẫn nhanh hơn những cảnh khuyển khác. Những cảnh khuyển kia mới ăn được hai phần ba, hai đại cẩu đã giải quyết xong phần ăn rồi.

“Thiểm Điện hôm nay ăn thật tốt!” Có huấn luyện viên cảnh khuyển thấy một màn như vậy, cười nói.

Mấy ngày hôm trước tốc độ ăn của Thiểm Điện có thể nói là chậm nhất cả đội, các cảnh khuyển khác ăn xong rồi, nó mới ăn được một nửa, bọn họ còn tính đợi mấy hôm rồi đưa Thiểm Điện đi kiểm tra thử.

“Đại Mao ăn cũng rất nhanh!” Có người chú ý đến Đại Mao bên canh. Tuy rằng Đại Mao đã xuất ngũ, nhưng Triệu Lâm vẫn thường xuyên nói chuyện về Đại Mao sự, bọn họ cũng biết Đại Mao dạo này sức ăn cũng không tốt lắm.

“Những lời khi nãy cậu nói là thật?” Những đồng nghiệp khi nãy nói chuyện với Triệu Lâm đều trợn mắt, há hốc miêng.

“Cái gì thật hay giả?” Có người nghi hoặc hỏi.

Điền Minh đem sự việc Triệu Lâm kể khi nãy nói lại một lần, những huấn luyện viên khác đều có chút kinh ngạc.

“Đậu nành này thực sự có hiệu quả tốt như vậy sao?”

“Nghe như trong chuyện cổ tích vậy!”

“Triệu Lâm, cậu còn đậu nành kia còn không, thử lại chút xem?”

“Nếu thật cậu tìm người kia mua chút đi, này đậu nành hiệu quả cũng không tệ lắm.”

Thời tiết nóng nực, sức ăn đội cảnh khuyển đội cảnh khuyển đều giảm xuống, nhóm huấn luyện viên nhóm đều muốn cho cảnh khuyển ăn nhiều hơn chút.

Triệu Lâm cười khổ, y nhận đậu nành của Ứng Nguyên Bạch xong, sau khi trở về mới nhớ chính mình đã quên hỏi tên, cũng không biết giờ phải đi nơi nào tìm hắn, thành phố Xương Hoa lớn như vậy, muốn tìm một người không chút manh mối thật sự rất khó.

Thôn Thanh Khê.

Ứng Nguyên Bạch sắc mặt còn tái nhợt hơn trước kia, đôi mắt phiếm đỏ, hắn cả đêm đều không ngủ ngon.

Ngày hôm qua sau khi đậu nành đã được ngâm tốt, Ứng Nguyên Bạch liền bắt đầu làm đậu giá, tìm một cái rổ rau lót một tầng vải xô, sau đó đem đậu nành rải đều lên, lại trải lên trên một lớp vải nữa, làm ẩm một chút, lại lấy thêm một miếng vải đen dày bao lại, cuối cùng cũng coi như hoàn thành.

Quá trình làm đậu giá, Ứng Nguyên Bạch phi thường thành thục, dù sao lúc còn ở mạt thế, hắn chính là dựa vào trồng đậu giá, thời kỳ cấp hệ thống còn thấp kiếm được không ít kim tiền. Ai bảo thời gian sinh trưởng của đậu giá thực nhanh, mà khi đó hắn còn có dị năng hệ thực vật, muốn thúc đậu giá phát triển lại càng nhanh. Thời gian sinh trưởng ngày càng ngắn lại, tới khi chỉ cần ngắn ngủn một ngày đã có thể thu hoạch.

So sánh với các loại khác, trồng đậu giá kiếm kim tiền cùng kinh nghiệp đạt hiệu suất tương đối cao. Thế nhưng sau khi mở khóa được các loại thực vật trân quý khác, dị năng cũng nâng cấp, Ứng Nguyên Bạch cũng không làm vậy nữa.

Dù đậu giá nhanh thu hoạch nhưng số lượng cần rất lớn. Ban đầu còn đơn giản nhưng sau này muốn thúc đủ số lượng đậu giá liền mệt chết hắn.

Bất quá so với mạt thế, Ứng Nguyên Bạch bây giờ còn cần làm thêm một bước chuẩn bị, đó chính là đem rổ đậu đặt trong thùng gạo, đạy chặt nắp lại..

Đây cũng là bất đắc dĩ, sức hấp dẫn của đậu nành đối động vật Ứng Nguyên Bạch đã lĩnh hội đủ rồi, không làm như vậy, Ứng Nguyên Bạch hoài nghi hắn hôm nay mới vừa tưới nước xong, ngày hôm sau đậu nành còn chưa kịp nảy mầm đã bị ăn mất.

Kết quả dù đã tính toán chuẩn bị như vậy nửa đêm vẫn có chuột lẻn đến ý đồ ăn vụng đậu nành. Tuy Ứng Nguyên Bạch đã đặt vật nặng chặn trên thùng gạo nhưng vẫn suýt chút nữa vẫn bị chuột chui vào.

Nếu không phải Ứng Nguyên Bạch cảnh giác, đuổi chuột đi, khả năng chờ hắn tỉnh lại, đậu nành liền không còn, nhiệm vụ thất bại.

Ứng Nguyên Bạch từ thùng gạo lấy ra rổ đậu giá tưới thêm chút nước, còn chưa tưới xong liền nhìn thấy tiểu gà mái nuôi trong nhà vừa bay vừa chạy, nhanh chóng phi tới, không chớp mắt nhìn chằm chằm rổ đậu.

Ha hả, Ứng Nguyên Bạch cười nhạt, lão thử hắn còn có thể trị, chẳng nhẽ gà nuôi trong nhà còn không có biện pháp sao?

Giữa trưa, Ứng Nguyên Bạch mặt vô biểu tình ăn cơm, cũng không đi quản mấy gà mái nhỏ vây quanh thùng gạo, hắn thực sự không đối phó được với chúng.

Lão thử hắn có thể đánh chết, nhưng gà nhà mình nuôi làm sao dám tùy tiện đập nghẻo được. Cũng may hắn nuôi không nhiều gà, bọn nó cũng không cạy mở nổi nắp thùng gạo, Ứng Nguyên Bạch liền coi như không thấy chúng nó thèm thuồng đậu giá của mình.

Cho dù thèm nhỏ dãi cũng không ăn được.