Chương 47: Có hai thân truyền ở trong tay, trên đường bị loại sẽ không cô đơn

Thì đột nhiên hắn thấy cách đó không xa Diệp Kiều đang ngồi xổm trên cây nghe lén, Sở Hành Chi liền nhanh trí nói: "Chúng ta hợp tác để tìm Diệp Kiều báo thù."

Tống Hàn Thanh vốn không mấy hứng thú với thứ tên là liên minh, bỗng nhiên nghe nhắc đến Diệp Kiều, hắn ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Hửm? Nói rõ hơn xem?"

Hiển nhiên là hắn đã dao động.

Vì thế, Sở Hành Chi lại càng nỗ lực hơn. Hắn dùng hết mọi mỹ từ trên đời để công kích Diệp Kiều, liên tục cường điệu nàng ta vô liêm sỉ thế nào.

Diệp Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ nghe không hiểu.

Khán giả bên ngoài tò mò không thôi.

"Cười xỉu! Rốt cuộc sư muội Trường Minh Tông đã nghiệp với bao nhiêu đệ tử chân truyền thế?"

"Chưa nhắc đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh kiểu: Không hứng thú, đi ra chỗ khác chơi. Sau khi nhắc đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh kiểu: Hửm? Nói rõ hơn xem?"

"Cho nên, cô gái Diệp Kiều này sao lại gây thù chuốc hận với nhiều người thế?"

"Lần đầu thấy đại hội náo nhiệt thế này. Đừng có ngừng, nữa đi, bọn mị thích xem!!"

Đại hội mọi lần trước đều là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, nào có kí©h thí©ɧ như năm nay, sơ hở là có tiểu phẩm.

Hai người Diệp Kiều lúc này đang nấp ở phía sau một cái cây. Trên đầu nàng vẫn là con thú nhỏ lông đỏ rực lười biếng, nhìn qua khá hề hước.

KFC vì ăn nhiều tinh thạch nên đã lớn hơn trước rất nhiều, lông tơ mềm mại dần được thay thế bằng lông vũ cứng cáp. Mộc Trọng Hi đã lấy tất cả tinh thạch lửa lấy được ở bí cảnh trước đó cho nó ăn. Dù sao thì hắn cũng không dùng đến, đem nuôi yêu thú của tiểu sư muội cũng được.

Bởi vì được ăn uống đầy đủ, thú khế ước của nàng đã lớn hơn trước rất nhiều. Tiết Dư sợ lúc đánh nhau sẽ vướng víu nó, thế là vươn tay ôm xuống.

Nương theo tán cây rậm rạp cùng tiếng lá xào xạc, Diệp Kiều hơi cong gối sau đó mượn lực nhảy lên tập kích Tống Hàn Thanh.

Nàng vươn chân đạp mạnh về phía hắn. Tống Hàn Thanh nghe được tiếng nhành cây đong đưa liền cảnh giác, khi thấy Diệp Kiều, hắn lập tức lấy bùa Kim Cang ra chặn đòn tấn công của nàng. Sau đó, hắn cầm một lá bùa khác bay về phía nàng.

Diệp Kiều nào để cho hắn chạm vào người nàng. Nàng vội vàng lùi lại một bước kéo dài khoảng cách.

Mắt thấy Tống Hàn Thanh muốn dùng bùa Truyền Tống để chạy, nàng lập tức hô to: "Sở Hành Chi, còn đứng đực ra đấy làm gì?"

Tống Hàn Thanh nghe thế, khóe môi giãn ra nở một nụ cười châm biếm, hắn toan mở miệng chế giễu đôi câu thì phát hiện Sở Hành Chi thật sự nhào về phía hắn.

Tốc độ phản ứng của hắn hiển nhiên là không nhanh bằng kiếm tu. Sở Hành Chi bắt lấy cổ tay hắn, hất bùa Truyền Tống ra. Vì quyết tâm kéo thêm huynh đệ chết chung, Sở Hành Chi sống chết ôm lấy đùi Tống Hàn Thanh, lôi hắn ngã xuống đất.

Thanh niên Tống Hàn Thanh bị đâm sau lưng, mở to mắt, run rẩy nhìn Sở Hành Chi. Hắn chưa từng thấy ai chơi dơ như vậy.

Ánh mắt kia tựa như đang nói "ta xem mi là huynh đệ, mi lại ép phe với Diệp Kiều chơi xấu ta?"

Sở Hành Chi lúc này đã không biết chữ xấu hổ viết như thế nào. Hắn thấy Tống Hàn Thanh còn muốn giãy giụa, hét lớn: "Giãy giụa nữa là ta tuột quần mi!"

Tống Hàn Thanh: "?"

Tống Hàn Thanh đứng hình. Diệp Kiều tranh thủ thời cơ cướp lấy thẻ thân phận bên hông hắn rồi bóp nát.

Tốt rồi! Đã kéo được một cái đệm lưng!

Sở Hành Chi cảm thấy mình chết có ý nghĩa. Nếu đại sư huynh hỏi hắn tại sao mới ngày đầu tiên bị loại, hắn hoàn toàn có thể tự hào nói, trước khi bị loại hắn đã kéo được đại đệ tử thủ tịch của Nguyệt Thanh Tông chôn cùng!

Sau khi Tống Hàn Thanh bị loại, Diệp Kiều cũng bóp nát luôn thẻ thân phận của Sở Hành Chi. Nàng phủi phủi hai tay. Một phát xử được hai người. Ngon luôn!

Khoảnh khắc thông báo Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi bị loại vang lên, tất cả đệ tử chân truyền có mặt ở bí cảnh đều khựng lại.

Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi cùng bị loại?

Sao có thể?

"Ai làm thế?" Minh Huyền vừa hội hợp với đại sư huynh thì nghe được tin lành này, hắn cảm thấy khϊếp sợ.

Người thứ nhất bị loại thế mà lại là Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi? Chẳng lẽ Vấn Kiếm Tông đối đầu với Nguyệt Thanh Tông? Sau đó nhào vào cấu xé nhau? Hay là vừa gặp nhau đã bóp nát thẻ thân phận của nhau?

Chu Hành Vân cũng ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Gì mà nhanh thế?"

Người bị loại đầu tiên nên là đan tu mới đúng. Nếu người bị loại là Tiết Dư, hai người cũng không thấy kinh ngạc lắm. Nhưng sao kết quả lại là Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi?

...

Tống Hàn Thanh chưa từng gặp ai chơi dơ như vậy. Hắn nhìn Diệp Kiều chằm chằm, đầu óc trống rỗng, giọng nói giận dữ: "Là mi! Là mi sai khiến Sở Hành Chi?"

Hiển nhiên, lần này Tống Hàn Thanh đã bị đả kích đến mức sinh ra hoài nghi nhân sinh.

Diệp Kiều nhún vai: "Không! Đừng vu khống ta! Chúng ta chỉ hợp tác hữu nghị song phương."

Rõ ràng là hợp tác hữu nghị, đôi bên cùng có lợi, sao lại nói là nàng sai khiến Sở Hành Chi được?

Nàng đã tìm Đá Lưu Thạch của mấy mùa đại hội trước. Xem đi xem lại, chỉ toàn là chém gϊếŧ yêu thú nhàm chán, hoặc là gặp nhau thì đánh một trận, người nào thắng thì lại vùi đầu chém yêu thú. Cuối cùng tông môn nào gϊếŧ được nhiều nhất thì thắng.

Diệp Kiều cảm thấy khó hiểu. Nếu có thể đánh lén thì tại sao lại muốn đánh trực diện? Có thực lực mà đánh trực diện thì người ta gọi là kẻ mạnh. Nhưng thực lực như hạch lại muốn đánh giáp lá cà thì gọi là đầu bị úng nước.

Nhìn vẻ mặt tức giận xen lẫn hoang mang của Tống Hàn Thanh, Diệp Kiều thiện lương nhắc nhở: "Sư huynh Tống à, chẳng lẽ không ai nhắc huynh rằng trong đại bí cảnh, việc hợp tác rất quan trọng sao?"

"..."

Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc.

Tống Hàn Thanh thiếu chút nữa là hộc ra máu.

Mẹ nó, ai lại hợp tác với kẻ thù của mình? Lúc trước hắn thấy Sở Hành Chi và Diệp Kiều xích mích với nhau nên mới buông lỏng cảnh giác, tin tưởng Sở Hành Chi thật sự muốn hợp tác với mình.

Giờ phút này Tống Hàn Thanh chỉ muốn gϊếŧ chết Diệp Kiều.

Sau vài giây phát điên, hắn quay trở lại vẻ mặt không cảm xúc, hỏi: "Tại sao Sở Hành Chi lại nghe lời mi?"

Diệp Kiều chép miệng: "Có thể là hắn cảm thấy nếu bị loại một mình thì quá cô đơn, cho nên muốn có người đi cùng cho vui?"

Đây gọi là hai đệ tử chân truyền tay trong tay, vui vẻ bị loại?

Nàng vừa nói hết câu, trận Truyền Tống biến mất, Tống Hàn Thanh lần đầu tiên nếm mùi trở thành đệ tử thứ nhất bị loại trong trận thi đấu đầu tiên.

Kết thúc trận đấu quá đột ngột khiến mặt hắn tái mét.