Chương 46: Có hai thân truyền tay trong tay, trên đường bị loại sẽ không cô đơn

Mọi người ở bên ngoài đồng loạt bị làm cho chấn kinh hết rồi.

Ngay cả trưởng lão Vấn Kiếm Tông cũng không thể nhịn được mà nhìn chằm chằm Triệu trưởng lão, có chút nói không nên lời, không biết là do kinh ngạc hay do tâm trạng phức tạp, "Đan tu của Trường Minh Tông các ngươi, luôn dùng chiêu thức cuồng dã như vậy đó hả?"

Triệu trưởng lão xấu hổ lấy tay che mặt.

Chính hắn thấy rõ ràng, vừa rồi con nhóc Diệp Kiều hô to một câu "đập hắn thì Tiết Dư mới bắt đầu nện xuống.

Con nhóc này, ai dạy cho nàng cách làm như vậy!!

Người xem ở bên ngoài sau khi thấy được một màn bên trong bí cảnh liền bàn tán xôn xao: "Tuy rằng hành động hơi thiếu đạo đức, nhưng mà vẫn cảm thấy hợp lí là sao."

Có thể là do nguyên nhân mỗi người lớn lên từ nhỏ ở từng tông môn, nên cho dù có một vài đệ tử tính cách không được tốt lắm, cũng sẽ không sử dụng mấy chiêu thức hèn hạ này, nhưng Diệp Kiều là trường hợp ngoại lệ, sự tồn tại của nàng làm người xem phải có một cái nhìn hoàn toàn khác.

Một màn này liền làm cho không khí nhiệt tình ở khán đài càng thêm tăng vọt lên.

Diệp Kiều ở bên trong bí cảnh cũng không biết bên ngoài đang náo nhiệt ra sao, khi thấy Sở Hành Chi ngã xuống đất không đứng dậy nổi, nàng lập tức không nói lời nào mà đạp chân lên vai hắn, mỉm cười xán lạn: "Vừa rồi ngươi nói ai là người thứ nhất bị loại vậy nhỉ? Mau lớn tiếng lặp lại lần nữa cho chúng ta nghe xem."

Tiết Dư nhanh tay lẹ chân, đem Phong Linh Đan nhét vào miệng hắn.

Sở Hành Chi bây giờ có muốn giãy giụa để thoát ra cũng không được, hắn đã thật sự bị đập cho khờ luôn rồi, đan lô này có thể tùy tiện phóng to thu nhỏ, nhưng đó giờ Đan tu không ai sử dụng chiêu thức như này hết, đột nhiên thấy nó phóng to sau đó nện xuống, ai mà phản ứng cho kịp!!!

Không bị đập cho bể đầu là may lắm rồi.

Nhìn bộ dáng bị đập thành bé khờ của Sở Hành Chi, Diệp Kiều liền kéo hắn đi sâu vào bí cảnh.

Đúng vậy, là kéo đi.

Hoàn toàn không coi hắn là con người, kéo hắn một đường dài như đi cày ruộng.

Mông của Sở Hành Chi bị ma sát đến mức muốn bốc khói, cũng khiến cho hắn bắt đầu dần hồi phục lại tinh thần, sau đó la hét um sùm: "Diệp Kiều, sao ngươi không bóp nát thẻ thân phận của ta luôn đi." Còn sỉ nhục nhau như vậy làm gì?!

Diệp Kiều tỏ vẻ không sao hết: "Chưa đâu chưa đâu, bóp nát thẻ thân phận của ngươi sớm quá sẽ không thú vị, ngươi vẫn còn hữu dụng với ta lắm."

Tái chế phế vật, giúp bảo vệ môi trường.

"Ngươi muốn làm gì ta?" Sau khi nghe được mình chưa bị loại ngay bây giờ, Sở Hành Chi lập tức có ý định giãy giụa để thoát ra.

Diệp Kiều: "Ngươi muốn bị đan lô đè đầu nữa hay sao mà giãy hoài vậy?"

Sở Hành Chi: "???"

Người xem cười điên rồi: "Ha ha ha ha mau xem sắc mặt của thân truyền Vấn Kiếm Tông kìa."

Sở Hành Chi thần sắc phức tạp, "Ta sẽ không thông đồng làm bậy với ngươi đâu."

Diệp Kiều không quan tâm mà quăng lên quăng xuống thẻ thân phận của hắn, sau đó tiếp tục cười tươi như ánh mặt trời: "Đừng như vậy mà, chúng ta cùng nhau đi tìm Tống Hàn Thanh chơi thôi."

Nếu Mộc Trọng Hi ở chỗ này, nhìn thấy nàng cười như vậy, chắc chắn hắn sẽ đau dạ dày cho coi.

Đáng tiếc Tứ sư huynh lại không có ở đây.

Diệp Kiều thậm chí tốt bụng nói: "Đến lúc đó ngươi chỉ cần bám theo hắn một chút là được rồi.”

Sở Hành Chi cười lạnh: "Ngươi nằm mơ đi, ta có chết cũng không thèm nghe theo ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai hả?" Tiết Dư thì không nói, nhưng Diệp Kiều chỉ là một con nhóc Trúc Cơ, lại muốn ra lệnh cho hắn u?

Diệp Kiều cũng không tức giận, không chút để ý mà quơ quơ thẻ thân phận của Sở Hành Chi, "Ngươi không vui sao?"

"Thôi được rồi." Nàng gật đầu, "Vậy bây giờ cho ngươi ra ngoài, thì ngươi chính là đệ tử đầu tiên bị loại sau khi Đại hội thi đấu vừa mới bắt đầu."

"Vị trí số một luôn nha." Diệp Kiều cười càng thêm xán lạn, "Mặc dù thiên phú về kiếm đạo của ngươi không đứng nhất, nhưng ít ra ngươi sẽ là đạt được vị trí số một trên danh sách bị loại ở trận đấu đầu tiên, đúng hay không?"

Để bị loại đầu tiên thì còn gì nhục hơn nữa, đã vậy còn là thiên chi kiêu tử của Vấn Kiếm Tông thì sao mà chịu cho nổi.

Do đó khi nghe Diệp Kiều nói xong thì da đầu của Sở Hành Chi liền tê dại một chút, dường như đã tưởng tượng ra cảnh sau khi mình bị loại đầu tiên, trên diễn đàn Tu Chân Giới sẽ cười nhạo mình ra sao.

Ít nhất phải kéo Tống Hàn Thanh xuống nước chung, mới không bị mất mặt nhiều như vậy đi?

Tuy rằng hiện tại hắn cũng không còn sựlựa chọn nào tốt hơn, nhưng hắn tuyệt đối không thể chọn kết cục bi thảm nhất cho mình được.

Cuối cùng, Sở Hành Chi lập tức lựa chọn phản bội một chút lòng tự trọng của mình,

"Ta vừa rồi mới suy nghĩ lại, cảm thấy ngươi nói cũng có đạo lí lắm."

"Ngươi nói đi, ta phải làm như thế nào đây?"

Cái này không phải là do vấn đề về giữ gìn mặt mũi, mà là do hắn thích nghe theo lời Diệp Kiều.

************

Diệp Kiều không hề nóng nảy, thậm chí còn nhàn rỗi lấy ra ngọc giản nhìn xem bảng xếp hạng.

Vấn Kiếm Tông săn được 1000 con.

Thành Phong Tông 700.

Nguyệt Thanh Tông 500.

Bích Thủy Tông 300.

Hạng chót Trường Minh Tông 50 con trực tiếp chọc mù mắt nàng.

Nhìn thấy số lượng yêu thú của tông mình, nàng liền cảm thấy nhục mặt ghê.

Cho nên Diệp Kiều ngay lập tức quay sang cắn hạt dưa không thèm nhìn nữa, chỉ cần nàng không thấy, thì cái thành tích mất mặt này sẽ không thể nào làm thương tổn được trái tim nhỏ bé của nàng.

"Ngươi biết Tống Hàn Thanh ở đâu sao?"

Tuy linh lực của Sở Hành Chi hiện tại đang bị phong ấn, nhưng hắn vẫn kiêu ngạo mà ngồi một chỗ.

Diệp Kiều: "Biết chứ."

Nàng đương nhiên biết, vì cốt truyện có nhắc đến, trong lúc nam nữ chủ thể hiện tài năng vượt trội của mình, thì Tống Hàn Thanh vẫn đang làm con ong chăm chỉ đi săn gϊếŧ yêu thú.

Có đôi lúc Diệp Kiều rất đồng cảm với hắn, một người thì cố gắng vì vinh quang của tông môn mà vào sinh ra tử, còn một người thì chạy tới để yêu đương nhắng nhít, đi theo tiếng gọi con tim.

Tống Hàn Thanh sau khi thấy Sở Hành Chi đến gần, liền vô thức lui về phía sau một bước, bảo vệ thẻ thân phận của mình, cảnh giác nhìn hắn, "Ngươi tới đây làm gì?"

Nếu đánh không lại hắn có thể dùng Truyền Tống Phù để chạy thoát, do đó Tống Hàn Thanh cũng không lo lắng thẻ thân phận của mình sẽ bị cướp đi.

Sở Hành Chi giơ tay tỏ vẻ vô tội, dựa theo lời Diệp Kiều, liền chậm rãi nói: "Ta không có làm gì hết, chỉ muốn tìm ngươi hợp tác mà thôi.”

"Chúng ta có thể liên thủ." Hắn bình tĩnh nhìn về phía Tống Hàn Thanh.

Dù sao hắn đã bị Diệp Kiều làm cho đắn đo một hồi lâu, trước sau gì cũng bị loại thì kéo Nguyệt Thanh Tông xuống nước chung cũng an ủi được phần nào.

Ai lại nghĩ đến sẽ có một ngày bị một con nhóc tu vi Trúc Cơ uy hϊếp cơ chứ.

Đến lúc đó thì cả hai cùng nhau mất mặt đi. Tống Hàn Thanh không nhanh không chậm

cùng hắn đối diện, "Lí do?" Hắn không cho rằng Vấn Kiếm Tông mắt cao hơn đầu lại muốn liên thủ với mình.

Hoàn toàn không cần thiết.

Vấn Kiếm Tông hiện tại xếp hạng đã vượt xa bốn tông còn lại rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắc sẽ giữ vững hạng nhất.

Nhưng lúc này lại tới tìm mình, làm cho Tống Hàn Thanh rất khó không nghi ngờ mục đích của đối phương.

Sở Hành Chi bị ánh mắt sắc bén của Tống Hàn Thanh nhìn chằm chằm làm cho trong lòng run rẩy một hồi, dù sao cũng cùng là một đám thân truyền da mặt mỏng, đâu có ai da mặt dày được như Diệp Kiều, trong lúc Sở Hành Chi không biết nói gì tiếp theo.