Chương 6: Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Chỉ nghe thấy tiếng vật rơi xuống nước, nam nhân ôm lấy nữ tử cùng nhau rơi vào hồ. Vân Vũ không kịp thích ứng, bị sặc một ngụm nước.

“Khụ khụ……”

Khuôn mặt tuấn tú yêu mị mang theo nồng đậm ý cười, nam nhân một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay nâng cằm nàng lên, tà tà nói: “Mới vừa tỉnh lại tự mình đưa tới cửa, thật là tiểu gia hỏa nóng vội. Bất quá ta thích, nhớ kỹ ta tên Long Khuynh Tà, là nam nhân của ngươi……”

Nói xong, Long Khuynh Tà liền cúi đầu xuống muốn hôn lên đôi môi đỏ kia. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Long Khuynh Tà bỗng nhiên trầm xuống.

Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không rõ Vân Vũ cầm trong tay mảnh đá sắc nhọn khi nào, lúc này đang đặt ngay trái tim hắn. Hắn cười nguy hiểm, nàng đúng là nhân vật không đơn giản.

“ Người muốn làm nam nhân của ta đều đã đến xếp hàng ở Điện Diêm Vương. Ngươi cảm thấy sau khi ta đâm thủng trái tim ngươi, ngươi còn có thể thích ta sao?” Khóe môi nàng khẽ cong lên, tươi cười lạnh lẽo trào phúng.

Long Khuynh Tà dời tầm mắt khỏi ngực, nhìn chằm chằm Vân Vũ trước mặt. Khuôn mặt tái nhợt cũng không quá xinh đẹp, nhưng lúc này đôi mắt đen như vực sâu lại hiện lên sắc bén tàn nhẫn, ở trong mắt nam nhân giống như mị lực trí mạng.

Long Khuynh Tà tự nhận yêu nghiệt bức người, nhưng lúc này lại bị nàng hấp dẫn thật sâu. Bất giác, khóe môi hắn cũng chậm rãi nổi lên tươi cười tà mị.

Không quan tâm đến uy hϊếp trước ngực, hắn siết chặt cằm nàng, tới gần khuôn mặt nhỏ trước mắt, tà ác cười nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu, có thể cùng ngươi ở bên nhau ta cam nguyện cùng ngươi rơi vào địa ngục.”

Lời nói vừa dứt, môi mỏng nóng bỏng liền hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, mang theo bá đạo mạnh mẽ xâm nhập, nóng bỏng lại thật tâm……

Cùng rơi vào địa ngục? Vì lời này làm tim nhịn không được run một chút. Một câu rất quen thuộc lại khẽ động đến tiếng lòng của nàng. Nhưng ngay sau đó Vân Vũ đằng đằng sát khí, bàn tay vừa động, đao nhỏ dứt khoát đâm tới cổ hắn.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Vật nhỏ, ngươi thật đúng là không làm cho người khác bớt lo, tình cảnh tốt như vậy cũng bị ngươi phá hỏng.” Rời khỏi môi đỏ của nàng, Long Khuynh Tà cười dụ hoặc, lúc tránh đi đao của nàng cũng đồng thời một tay gạt bỏ đá đặt trên ngực hắn.

Vân Vũ vừa thấy, âm lãnh trong mắt chợt lóe, cúi người tấn công về phía hắn, công kích dũng mãnh theo tay mà ra, nhưng trong nháy mắt lúc Long Khuynh Tà lui ra phía sau, nàng lại đột nhiên rút lui. Khi nam nhân kịp phản ứng, nàng đã bơi đến bên kia hồ.

“Đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.” Lời nói của nàng cực lạnh lại mang theo cảm xúc phức tạp không dễ bị phát hiện.

Tiếng nói vừa dứt, nàng cũng không nhìn phản ứng của Long Khuynh Tà, nhặt lên quần áo hắn đặt bên hồ mặc vào, nhanh chóng biến mất dưới bóng đêm trong rừng rậm.

“Vật nhỏ, ngươi cho rằng cứ như vậy chạy đi, là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Thật là ngây thơ.” Nhìn bộ dáng nàng chạy trốn, nam nhân vừa cười vừa tự lẩm bẩm.

Vân Vũ cũng không biết, từ lúc nàng chống đỡ thân thể tàn tạ cùng sói hổ chém gϊếŧ, trong ánh mắt tà tứ của hắn liền hiện lên tia sáng nhất định phải có được. Bởi vì ở một khắc kia, hắn từ trên người nàng ngửi được hơi thở của đồng loại……

Sáng sớm hôm sau, phía sau núi truyền đến vài tiếng bước chân.

“Các ngươi động tác mau một chút. Sau khi đem phòng kia phá hủy, tất cả mọi thứ còn lại đều mang đi ngâm, sau đó thì đốt cháy.” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.

“Tiểu Thúy tỷ, gỗ mang đi ngâm nước sẽ đốt không cháy.”

“Đúng vậy Tiểu Thúy tỷ, tại sao phải làm vậy? Cứ trực tiếp dùng lửa đốt không phải càng đơn giản hơn sao ?”

“Các ngươi biết cái gì! Tam tiểu thư cùng lục tiểu thư nói phế vật kia không biết xấu hổ câu dẫn Thái Tử điện hạ, chết không đáng tiếc. Đồ vật nàng từng dùng qua, cũng chỉ xứng ném vào hố phân.”

Lúc này, một giọng nói khác bén nhọn kiêu ngạo vang lên: “Các ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Làm theo là được! Còn nữa, sau khi các ngươi phá hủy phòng, lục tiểu thư muốn các ngươi tại chỗ này dựng một cái lều gỗ, người muốn ở chỗ này nuôi dưỡng vài con súc sinh……”



Người vừa cất giọng là Tiểu Lục, thị nữ bên người lục tiểu thư Vân Thanh Nhi. Người được gọi là Tiểu Thúy, chính là thị nữ bên người tam tiểu thư Vân Linh Thủy. Hai người này, không phải ác nô ngày đó kéo Vân Vũ ném xuống vách núi sao?

Chỉ thấy hai người có chút cậy sủng sinh kiêu ngạo, cùng hai gã thị vệ cao lớn từ bên ngoài đi tới phòng nhỏ. Vừa đi vừa nói, còn thỉnh thoảng phân phó thị vệ phía sau.

Mà cuộc nói chuyện của bọn họ, Vân Vũ nghe không sót chữ nào.

Trong phòng.

Đáy mắt Vân Vũ hiện lên sát khí, nhưng khóe miệng lại cong lên. Nàng còn chưa đi tìm họ tính sổ, thì hai ác nô này lại tự mình đưa tới cửa tới.

“Phanh!” Một chân nàng đá văng cửa phát ra tiếng vang lớn.

Tiểu Thúy đi trước dẫn Tiểu Lục vào, tính toán nhìn xem trong phòng còn có vật gì đáng giá hay không. Nhưng trong phòng vừa rách nát vừa nghèo nàn, cùng ổ khất cái không khác nhau.

Nhìn quanh một vòng, trong mắt lộ ra ghét bỏ lẫn khinh thường. Đang muốn gọi hai gã thị vệ tiến vào hủy phòng, nhưng đột nhiên đôi mắt hai người lập tức trừng lớn, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại. Giống như nhìn thấy thứ gì thật đáng sợ, sợ đến thất hồn lạc phách.

“Cửu, cửu cửu……”

Tiểu Thúy kinh hách sợ hãi đến nửa ngày, một câu cũng không nói được thành lời.

Tiểu Lục cũng sợ tới mức không nhẹ, nhìn Vân Vũ từ phía trên giường bị phá chậm rãi đi đến gần bọn họ, nàng muốn cất bước bỏ chạy nhưng hai chân lại run rẩy lợi hại.

“Cửu, cửu tiểu thư?”