Chương 7: Bị Người Hạ Độc

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Không…không có khả năng! Các nàng rõ ràng đã ném phế vật kia xuống vách núi làm mồi cho ma thú, nàng ta không có khả năng còn sống……

Phản ứng của hai tên ác nô làm khóe môi Vân Vũ dâng lên ý cười tà ác.

“Thế nào? Ta nhớ rõ các ngươi thích nhất chính là đánh ta tìm vui. Lúc này mới mấy ngày không gặp, sao lại bị dọa thành như vậy?”. Tiếng cười nhẹ nhàng khẽ thoảng qua tai hai nữ tử đối diện nàng.

Hai ác nô không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy lạnh cả người.

“Tiểu Thúy tỷ, Tiểu Lục tỷ, các ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này, giọng nói hai tên thị vệ từ ngoài cửa truyền vào, làm hai người mới kịp lấy lại phản ứng.

Bỗng nhiên, đáy mắt đầy kinh hách hiện lên một tia tàn nhẫn. Hai đạo đấu khí màu đỏ thuộc Nhất giai hậu kỳ nổi lên, các nàng không chút suy nghĩ phất tay lên không trung, đấu khi liền đánh về hướng Vân Vũ. Mặc kệ nàng là người hay quỷ, các nàng đều muốn lại lần nữa gϊếŧ chết nàng.

Vân Vũ vội vàng nghiêng người tránh đi hai đạo công kích. Chỉ thấy chiếc giường đã bị phá phía sau bị đấu khí màu đỏ đánh xuống, tức khắc vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Vân Vũ nhíu mày, đây là thực lực của võ sĩ ở đại lục này sao? Lực lượng thật mạnh.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt Vân Vũ lạnh lùng. Lúc hai ác nô đắc ý, chân nàng di chuyển, bước đi như quỷ mị, khoảnh khắc ánh sáng lạnh chợt lóe, chủy thủ đã cắt đứt cổ các nàng. Gϊếŧ người, kỳ thật cũng không cần chiêu thức phức tạp. Chỉ cần nắm chuẩn thời cơ, nhắm ngay điểm trí mạng, một chiêu là đủ.

Từ trong trí nhớ nàng nắm rõ khi sức mạnh võ sĩ đạt tới Nhị giai (cấp 2) trở lên, là có thể có lực lượng phòng ngự toàn thân. Chỉ là hai ác nô này còn chưa tới trình độ kia. Gϊếŧ các nàng, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Tiểu Thúy, Tiểu Lục nằm trên mặt đất hai mắt trừng lớn, sâu trong đáy mắt tràn đầy khϊếp sợ. Tựa hồ đến chết cũng không nghĩ đến các nàng sẽ bị phế vật ốm yếu một chiêu đoạt mạng.

Nghe trong phòng có tiếng đánh nhau, hai gã thị vệ ngoài cửa lập tức vọt vào. Nhưng khi nhìn thấy thi thể Tiểu Thúy Tiểu Lục nằm trên mặt đất, Vân Vũ lại đứng bên cạnh thi thể, làm hai gã thị vệ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, xoay người muốn chạy ra bên ngoài.

Nhưng mới vừa chạy ra khỏi phòng, hai người liền cảm thấy chân tê rần giống như bị vật đập vào, "bùm" một tiếng khụy gối quỳ xuống.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“ Định đi nơi nào? Các ngươi không phải muốn tới phá nhà sao? Ngay cả căn phòng còn chưa hủy đã dám chạy về, sẽ không sợ bị hai vị tiểu thư đánh gãy hai chân?”. Vân Vũ từ trong phòng đi ra, trong tay còn kéo theo hai thi thể, chậm rãi đi đến hướng bọn họ.

“Cửu, cửu tiểu thư tha mạng, chúng ta cái gì cũng không biết……”. Hai gã thị vệ nhìn Vân Vũ hiện tại giống như thấy ác ma bò ra từ trong địa ngục, hoảng sợ không thôi.

Bọn họ cũng chỉ là thị vệ cấp thấp trong phủ, lực lượng mới đến Nhất giai trung kỳ (cấp 1 trung kỳ), ngày thường ngoại trừ canh cửa, cũng chỉ làm chút việc xốc vác, căn bản chưa bao giờ chiến đấu. Mắt thấy Tiểu Thúy, Tiểu Lục có thực lực Nhất giai hậu kỳ đều bị gϊếŧ, bọn họ sẽ không chết sao ?

Ánh mắt Vân Vũ cao cao tại thượng nhìn xuống bọn họ, lại lạnh lùng mở miệng nói: “ Mang hai cổ thi thể về, là thị nữ của vị tiểu thư nào thì ném đến hố phân của vị tiểu thư đó, cần làm gọn gàng sạch sẽ. Nếu như bị người khác phát hiện, kết cục của các ngươi đều giống các nàng.” Nghe vậy, hai gã thị vệ nhìn hai thi thể chết không nhắm mắt trước mặt, thân thể run lên.

Nhưng lại không dám phản kháng, liên tục gật đầu; “ Vâng, vâng……”. Sau đó mỗi người nhanh chóng vác một thi thể, vội vàng đứng dậy nhanh chóng trốn đi.

Quá khủng bố! Chỉ bằng một ánh mắt đã khiến tâm người run sợ, người kia vẫn là cửu tiểu thư ốm yếu bị mọi người khi dễ sao? Không, khẳng định không phải, nếu phải chắc chắn chính là lệ quỷ.

Nhìn hai thị vệ rời đi, Vân Vũ mới chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn hai vết máu từ trong phòng kéo ra đến bên ngoài. Không thể quên đêm đó, các nàng kéo thân thể này đi qua đá vụn, để lại trên mặt đất máu thịt lẫn lộn. Sát khí chưa dịu đi trong lòng ngược lại dâng lên một tia thích ý. Nàng từng nói lúc nàng trở về, đó chính lúc Vân phủ không được bình yên.

Hiện tại, Vân Vũ nàng đã trở lại……

Có lẽ hai gã thị vệ thật sự bị Vân Vũ dọa sợ, đúng là không kinh động bất kì kẻ nào, đem hai cổ thi thể phân ra ném đến trong hố phân của Vân Thanh Nhi cùng Vân Linh Thủy. Bất quá, không đợi người phát hiện thi thể trong hố phân, lục tiểu thư Vân Thanh Nhi đã mang theo vài tên thị nữ hấp tấp đi đến sau núi.

“Tiểu Lục, nha đầu thúi nhà ngươu, lệnh ngươi gọi người phá hủy nhà lại lười biếng cả buổi sáng……”. Người còn chưa đi tới, nhưng giọng nói bén nhọn tức giận đã truyền đến.

Vân Vũ đang nằm trên một tảng đá bên ngoài nhà gỗ phơi nắng, nghe thấy tiếng nói bỗng mở mắt ra, lại không chút để ý nghiêng đầu nhìn đến hướng phát ra thanh âm. Đến khi nhìn rõ bóng dáng quen thuộc, môi chậm rãi cong lên.

Phơi nắng một buổi sáng, chất độc trong cơ thể rốt cuộc hơi bình ổn, tuy rằng hiện tại chỉ có thể trị ngọn không trị được gốc. Sau khi trải qua vài đêm ngâm huyết trì, vết thương trên người nàng đều đã lành. Chỉ là nàng lại phát hiện, sâu trong cơ thể âm thầm tồn tại một loại độc ít nhất đã hơn mười mấy năm trở lên, không có thuốc nào chữa được.

Bất quá, độc này cũng sẽ không lập tức lấy mạng nàng, chỉ từng chút từng chút một ăn mòn ngũ tạng lục phủ, đến cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn thân thối rữa mà chết.