Chương 5: Thật Tâm Giúp Nàng

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Càng làm nàng kinh ngạc hơn là cả người không mảnh vải che thân, ngâm mình trong huyết trì (hồ nước màu đỏ), nồng đậm mùi máu tươi cùng dược vị. Chuyện gì đã xảy ra?

“ Đã tỉnh? Còn tưởng rằng ngày mai ngươi mới tỉnh, vật nhỏ, về sau ngươi nhớ phải bồi bổ thật tốt. Dáng người ngươi gầy yếu thật sự làm ta không biết xuống tay từ nơi nào mới thích hợp.”

Một giọng nói tà mị bỗng nhiên truyền đến bên tai nàng. Nam nhân mặc bạch y đẹp đến quyến rũ dụ hoặc, khóe miệng khẽ cong ngậm ý cười, chậm rãi từ ngoài sơn động đi vào.

“Là ngươi!”. Sắc mặt Vân Vũ trở nên âm trầm lạnh lùng, khi mở miệng mới phát hiện giọng nói khàn khàn dị thường.

“Đương nhiên là ta, bằng không vật nhỏ còn tưởng là ai?” Đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm nàng mang theo trần trụi bá đạo, thật giống như nàng là vật hắn sở hữu.

Làm lòng Vân Vũ sinh chán ghét.

“Buông ta ra!” Tiếng nói khàn khàn nghiến răng nghiến lợi vang lên.

Nam tử mỉm cười ngước nhìn Vân Vũ, bàn tay trắng nõn phất một cái, hai đạo ánh sáng lạnh hiện lên tức khắc cắt đứt dây thừng trói tay nàng. “Đừng dùng tay cào làn da thật vất vả mới khép lại, trời sinh ta là người thích cái đẹp, lại càng yêu thích mỹ nhân, thân thể ngươi hiện tại trong ngoài đều là của ta.” Nam tử đứng bên hồ cười quỷ dị, từng chút nhìn da thịt nàng lộ ra trên mặt hồ.

Nghe vậy Vân Vũ thiếu chút nữa tức giận đến cắn đứt hàm răng. Đồ vô sỉ! Nhưng dù sinh khí nàng vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục ngâm người không đứng dậy. Tuy không biết nước hồ thêm máu cùng dược liệu gì, nhưng lại cảm giác được nó đang nhanh chóng chữa trị vết thương trên cả người nàng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cả người ngứa đến tim phổi đều khó chịu. Nếu không phải tự chủ của nàng khác hẳn với người thường, chỉ sợ hiện giờ trên da thịt đã sớm bị móng tay cào nát.

Cũng không cố kỵ ánh mắt trần trụi của nam nhân, đôi tay nàng mạnh mẽ nắm chặt tảng đá bên hồ, dùng móng tay cào đến rung động. Phảng phất như vậy, mới có thể làm nàng nhịn xuống xúc động muốn cào thân thể chính mình.

Nam nhân vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hứng thú. Hành động của nàng ba ngày qua hắn toàn bộ nhìn rõ trong mắt. Nha đầu này dù gầy yếu nhưng lại tàn nhẫn cùng kiên cường, thật đúng là làm hắn cảm thấy thú vị, đã lâu không có cảm giác kích động như thế.

Bàn tay trắng nõn thon dài bỗng nhiên vươn ra nắm lấy vòng cổ trước ngực nàng. Đó là một loại trang sức hình lốc xoáy, tràn ngập hơi thở cổ xưa. Nhưng trong mắt người khác tuyệt đối là trang sức vừa xấu lại không đáng tiền. Nếu không, cũng không có khả năng bình yên vô sự mang trên cổ nàng nhiều năm như vậy.

Nhìn lướt qua, nam nhân thu lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Lại vươn tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh tế của nàng. “Vật nhỏ, ngươi nói ta nên hiện tại ăn ngươi? Hay là đem ngươi nuôi lớn một chút? Có điều ta nhịn không được……”

Vân Vũ nghe vậy, sâu trong đáy mắt chợt lóe âm hàn, không chút suy nghĩ há mồm cắn mạnh vào bàn tay đang chạm vào nàng.

Nam nhân cười nhạt không chút né tránh, mặc cho nàng cắn.

Vân Vũ lại không nghĩ rằng lúc máu tươi chảy vào miệng, ý thức nháy mắt rơi vào bóng tối. Khi đó nàng mới phát hiện, hóa ra máu trên người nam nhân này chính là độc dược mạnh nhất.

Đêm khuya!

Khi Vân Vũ một lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm trên một tảng đá nhẵn nhụi. Cảm giác khó chịu cùng ngứa ngáy đã biến mất nhưng cả người lạnh run.



Nhờ vào ánh sáng trăng tròn mông lung chiếu xuống, nàng vừa cúi đầu đã mới phát hiện toàn thân không mảnh vải. Sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng ngay sau đó trong đáy mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc.

Làn da vốn chồng chất vết thương đã trở nên trắng như tuyết, non mịn như trứng gà vừa lột, không lưu lại một vết sẹo. Chẳng lẽ bởi vì huyết trì kia? Trong lòng kinh ngạc nhưng thực mau khôi phục trạng thái ban đầu.

Nhặt lên quần áo rách nát được đặt bên cạnh nhanh chóng mặc vào. Lúc này Vân Vũ mới bắt đầu đánh giá bốn phía, đây là một sơn động khá sạch sẽ, huyết trì trong góc kia vẫn còn nhưng huyết thủy đã khô cạn.

Nhìn một vòng cũng không thấy được người nam nhân đáng chết kia. Cho đến khi khóe mắt thấy bóng dáng nam nhân đang ngâm mình trong hồ ngoài sơn động, đáy mắt Vân Vũ rét lạnh hiện lên sát khí.

Trên đời này, không có ai sau khi dám đùa giỡn uy hϊếp nàng mà không trả giá đại giới. Dưới ánh trăng mông lung, thân thể nhỏ gầy của nàng giống như một con li miêu, không một tiếng động di chuyển đến phương hướng bên hồ.

Lúc này mặt hồ ánh sáng lấp lánh, không một tiếng nước vang lên. Lưng nam nhân tựa vào tảng đá, thân thể ngâm trong nước, một đầu tóc bạc rối tung xõa ra sau lưng đẹp hơn cả nữ nhân.

Rõ ràng chỉ lộ ra phía sau lưng, nhưng lại làm người cảm thấy cực kỳ dụ hoặc. Vân Vũ từng chút che giấu hơi thở ẩn nấp đi tới cũng cau mày, không thể không thừa nhận người nam nhân này là một tồn tại yêu nghiệt.

Âm thầm ẩn dấu hơi thở, Vân Vũ lặng yên không một tiếng động ẩn nấp. Nhắm chuẩn thời cơ, thân hình chợt lóe, gậy gỗ sắc bén trong tay đâm đến trên người nam nhân.

“Ngươi đã đến rồi.” Tiếng cười tà khí vang lên trong đêm. Thân ảnh nam nhân trong hồ dịch sang bên cạnh né tránh công kích. Ngay khi trong mắt Vân Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc, một tay hắn bắt được gậy gỗ nàng đang đâm tới, một tay còn lại ôm ngang eo nàng.

Tốc độ quá nhanh, khí thế bức người. Sức mạnh cực lớn làm thân thể Vân Vũ ngã vào trong hồ.……