Chương 4: Nam Nhân Yêu Nghiệt

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Trăng sao trên trời dịu dàng chiếu xuống ánh sáng bạc mông lung, lại phản chiếu sóng nước lóng lánh trên mặt đầm hắt trên người nàng làm hiện ra khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tạo nên vẻ đẹp làm người hít thở không thông.

Có lẽ, nàng cũng không phát hiện được điều ấy. Nhưng trong đôi mắt của nam nhân ẩn thân dưới bóng đêm, nàng giống như tiên nhân sa đọa đẹp đến làm người khó thở, làm máu huyết trong người sôi trào.

Gió núi từ từ thổi qua tai nàng. Trực giác mách bảo có một tầm mắt quỷ dị đang âm thầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Ba ngày. Loại cảm giác bị người âm thầm nhìn chằm chằm này đã trải qua ba ngày, ban đầu nàng còn tưởng rằng chỉ là ảo giác, nhưng ba ngày qua nếu nàng còn cảm thấy đó là ảo giác vậy chính là kẻ ngốc.

Dùng thảo dược đã nhai đắp lên vết thương cuối cùng trên cơ thể, Vân Vũ duỗi tay nhanh chóng nhặt y phục rách nát mặc vào người. Lúc đứng lên, một tay đã nắm chặt mảnh đá sắc nhọn.

Bỗng nhiên lỗ tai Vân Vũ khẽ động, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một luồng khí sắc bén không tiếng động đánh tới.

Thân hình nàng chợt lóe, lúc tránh đi công kích đồng thời mảnh đá nhiễm độc trong tay đã xé rách không khí mạnh mẽ hướng đến mục tiêu phía sau. Chỉ cần người nọ hành động, dù che giấu cẩn thận cũng sẽ xuất hiện một tia hơi thở..

“Xoẹt xoẹt!”. Âm thanh y phục bị cắt qua vang lên..

Chỉ thấy thân ảnh giống ma quỷ ở phía sau nàng bay lên không trung, lập tức ẩn vào trong rừng rậm. Công kích của nàng chỉ chạm vào góc áo người nọ. Thân thủ thật tốt!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc này, từng tia sáng lục mang theo rét lạnh ẩn hiện khắp rừng, âm thầm truyền đi tiếng ma thú gầm thét vang lên bốn phía.

Đến tột cùng là mùi máu trên người nàng hấp dẫn ma thú đến? Hay là do người kia dở trò? Mặc kệ nguyên nhân gì, dám đến gần nàng đều gϊếŧ!

Vân Vũ nhanh chóng di chuyển đến sau tảng đá lớn bên đầm, tay cầm mảnh đá sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo giống như dã thú, cúi người yên tĩnh chờ đợi con mồi.

Nhất cử nhất động của nàng đều được thu vào trong cặp mắt quỷ dị, khóe môi khẽ mím chậm rãi cong lên tươi cười thú vị khát máu. Hắn biết, ba ngày qua nàng đều phát hiện hắn tránh ở phía sau âm thầm nhìn chằm chằm nàng. Chẳng qua, nàng hiện tại không có năng lực phát hiện vị trí của hắn, nhưng hắn cảm thấy vật nhỏ này không bao lâu nữa sẽ nóng nảy mất kiên nhẫn.

“Thật là vật nhỏ thú vị.” Giọng nói từ tính theo gió thổi đến, cùng lúc đó trong bóng đêm xuất hiện một người vóc dáng cao lớn. Đó là người đẹp nhất Vân Vũ từ lúc chào đời tới nay được nhìn thấy. Tóc bạc quyến rũ, mi nhọn cong vυ"t, mắt sáng như sao, da trắng như tuyết, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch……

Trên người nam nhân kia dường như có một cổ cuốn hút quỷ dị, chỉ cần liếc mắt một cái nhìn hắn sẽ lập tức bị đoạt đi tâm trí. Ngay cả Vân Vũ cũng có vài giây thất thần. Nhưng thực nhanh trong đôi mắt Vân Vũ đã khôi phục bình tĩnh, cả người nhiễm sát khí lạnh thấu xương.

“Ngươi dùng Nhϊếp Hồn Chi Thuật?”. Cái loại cảm giác quỷ dị này, nàng lúc trước khi làm nhiệm vụ ở quốc gia hẻo lánh đã nghe nói qua, đó là thuật thôi miên có tên gọi Nhϊếp Hồn Chi Thuật. Trực giác cho nàng biết người nam nhân này quá nguy hiểm.

Môi mỏng nam tử kia khẽ cong tăng thêm vài phần ý cười. “Ta lần đầu tiên gặp được nữ nhân không bị ta mê hoặc, vật nhỏ ngươi tên gì?”

Nhìn thấy nam nhân từng bước đi đến, thân thể Vân Vũ tràn đầy cảnh giác, một tiếng quát lạnh vang xa: “ Đừng đến gần ta, bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi!”

“Ha ha, người muốn mạng ta rất nhiều, đáng tiếc lại không có một ai có thể lấy được. Nếu vật nhỏ ngươi có năng lực đó, ta không ngại dâng mạng đến trong tay ngươi……”. Nam nhân đối với lời nàng uy hϊếp giống như không nghe thấy, lại từng bước tới gần, đôi con ngươi hẹp dài sâu thẳm toát lên dụ hoặc……



“Bá!”. Tiếng vũ khí sắc bén cắt qua không khí. Lập tức mùi máu tươi nhàn nhạt tức tràn ngập bốn phía. Ma thú ngửi được mùi máu tươi cũng không dám tấn công, ngược lại giống như cảm nhận được hơi thở thở đáng sợ nào đó lập tức rút lui.

Trong mắt Vân Vũ hiện lên vẻ khó tin, nhìn nam nhân trốn cũng không trốn, cứ như vậy bàn tay trắng nõn tiếp nhận công kích của nàng bị vũ khí đâm xuyên qua.

Độc đối với hắn không tác dụng. Bị thương là hắn cam tâm tình nguyện tiếp nhận. Máu tươi đỏ sẫm dưới ánh trăng tươi đẹp chảy xuống, hoa cỏ dính máu của hắn nháy mắt khô héo.

“Xem ra ngươi không thể lấy mạng ta, như vậy…… Bắt đầu từ đêm nay, mạng ngươi chính là của ta.” Giọng nói từ tính mang theo bá đạo vang lên.

Đôi mắt Vân Vũ trợn to, đáy mắt chợt lóe tia sắc lạnh, vừa định động thủ ý thức lại nháy mắt lâm vào bóng đen.

“Ngươi……”

Trước lúc ý thức hoàn toàn mất đi, Vân Vũ dường như nhìn thấy nam nhân quyến rũ cười tà mị vòng tay ôm eo nàng, môi mỏng gợi cảm nhanh chóng hạ xuống đôi môi nàng…Nàng chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng sẽ thua trong tay một người nam nhân……

Ngày đêm luân phiên thay đổi.

Kể từ sau đêm đó, không biết đã qua bao nhiêu ngày.

Cảm giác cực nóng lẫn ngứa ngáy tê dại, đánh thức ý thức đang ngủ sâu của Vân Vũ. Khi đôi mắt mở ra, cơ hồ là theo bản năng dùng tay cào vào trên người chính mình. Lúc này, nàng lại phát hiện đôi tay của mình bị trói ở hai bên. Cố gắng giãy giụa nhưng cảm giác cả người cực kỳ ngứa, ngay cả sức lực nhấc ngón tay đều không có.