Chương 10

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Ngô Cương phục hồi lại tinh thần, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nam nhân kia vừa phóng sáu tiểu phi đao tẩm kịch độc, mỗi đao đều hướng đến điểm yếu hại của hắn. Hiện tại lại lộ ra thực lực bát giai đỉnh phong, hắn ta cũng không biết xấu hổ nói xem hắn như không tồn tại?

Bỗng nhiên, Liễu Thanh Nguyệt vội vàng quát lớn: “Còn thất thần làm gì, mau bắt cửu tiểu thư lại cho ta.”

Hóa ra nhân lúc mới mọi người kinh hãi lẫn ngạc nhiên, Vân Vũ đã sớm nhanh chân tẩu thoát. Khi Liễu Thanh Nguyệt kịp phản ứng, trên mặt đầy vẻ sốt ruột, chiếc hộp gỗ nhỏ còn nằm trong tay Vân Vũ.

Ngô Cương quay đầu, khóe mắt nhìn đến phương hướng Vân Vũ rời đi, đang định vội vàng đuổi theo nhưng hai thanh tiểu phi đao lại hướng hắn tập kích. “ Ngươi…… Các hạ đây là có ý gì?”. Ngô Cương vội vàng né tránh tiểu đao, che giấu tức giận ngước mắt nhìn thẳng vào Long Khuynh Tà trên nóc nhà.

Long Khuynh Tà cười yêu tà lại nguy hiểm, thản nhiên nói. “Không có ý gì, ngươi cứ tiếp tục việc của ngươi, ta chỉ xem náo nhiệt mà thôi.” Hắn vừa dứt lời, trong tay lại thưởng thức hai thanh tiểu phi đao, dưới ánh nắng tản ra ánh sáng lạnh lập loè. Giống như đang nói nếu ngươi dám tiến lên phía trước một bước, phi đao lập tức sẽ cắm vào trên ngực ngươi. Lúc này, ngốc tử cũng hiểu rõ hắn rõ ràng đang giúp Vân Vũ, muốn ngáng chân bọn họ.

Nhìn thấy Ngô Cương bị nam nhân tóc bạc quấn lấy, bóng dáng Vân Vũ sắp không thấy, Liễu Thanh Nguyệt âm thầm cắn răng, nhanh chóng xoay người đuổi theo hướng Vân Vũ rời đi. Vân Thanh Nhi thấy vậy, tự nhiên không có khả năng cứ như vậy buông tha cho Vân Vũ, cũng nhân cơ hội đuổi theo phía sau.

Khi Vân Vũ nhìn thấy hai thân ảnh đang đuổi theo phía sau, trong mắt chợt lóe âm trầm lạnh lẽo, chân lại càng nhanh chóng di chuyển. Nàng rốt cuộc vẫn xem nhẹ thực lực tại Đại lục này! Tình cảnh vừa xảy ra trong hoa viên, khiến nàng hiểu rõ muốn sinh tồn tại dị thế dù nàng có kỹ năng sát thủ tuyệt diệu của kiếp trước, căn bản cũng không có cách cùng người khác chính diện đối chiến.

Huống chi, trong trí nhớ của nàng Liễu Thanh Nguyệt đã là võ sĩ Tam giai hậu kỳ, hơn nữa còn có thêm Nhị giai Vân Thanh Nhi. Lấy thực lực của nàng hiện tại, căn bản không có biện pháp ứng phó.

Vân phủ đề phòng nghiêm ngặt, muốn chạy trốn ra phủ rất khó khăn, nhưng nàng cảm giác hai người phía sau sẽ đuổi theo đến khi nàng không chết sẽ không ngừng lại.

Trong đầu Vân Vũ chợt lóe tia sáng, tức khắc dưới chân liền chạy về hướng cấm địa trong Vân phủ. Nghe nói trong cấm địa Vân phủ, ngoại trừ lão thái gia thì bất luận kẻ nào đều không được tiến vào.

Khi Liễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi đuổi theo ở phía sau, nhìn Vân Vũ có thể mở ra cửa đá tiến vào cấm địa, sắc mặt không khỏi thay đổi.

“Đại nương, tiểu tiện nhân đã vào cấm địa, làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Liễu Thanh Nguyệt hiện lên một tia lệ khí. "Đuổi theo!”. Hộp gỗ nhỏ bị Vân Vũ mang đi, nàng nhất định phải lấy lại.

Hai người đối với tình hình trong cấm địa cũng không rõ ràng, vì tất cả mọi người trong Vân gia đều biết tự ý xông vào cấm địa chỉ có chết.

Trước mắt là một mảnh tối tăm. Thị lực Vân Vũ từ trước đến nay tốt hơn so với người thường, nhưng lúc này trong mắt nàng cái gì cũng không nhìn thấy, trừ khoảng không tối đen xung quanh. Nhưng từ tiếng bước chân rất nhỏ của nàng, Liễu Thanh Nguyệt cùng vân Thanh Nhi cũng đã đuổi theo.

Vân Vũ định ẩn thân, nhân cơ hội này âm thầm ám sát các nàng. Đối với sát thủ, gϊếŧ người trong bóng đêm là thời cơ tốt nhất. Nhưng ý tưởng vừa xuất hiện, bỗng nhiên vang lên tiếng khởi động cơ quan rất nhỏ.

Bốn phía tối đen thoáng chốc sáng ngời. Rốt cuộc có thể thấy rõ ràng tình hình hiện tại tình.

Đây là một địa cung ngầm dưới lòng đất, phía trên vách tường phủ kín một loại dây leo (thanh đằng) kỳ lạ, mang theo móng vuốt sắc nhọn, nhìn vào cảm giác có một loại nguy hiểm quỷ dị. Nhưng lúc này nàng đang đứng tại cuối hành dài trong địa cung, tại lối vào địa cung nhìn thấy Liễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi đang đuổi tới

Vân Thanh Nhi vừa thấy Vân Vũ, cũng không chú ý xung quanh, chỉ cười to, đôi mắt đầy lệ khí âm độc: “Tiểu tiện nhân ngươi, lần này xem ngươi còn có thể chạy trốn đến nơi nào.” Dứt lời liền muốn đuổi theo, nhưng lại bị Liễu Thanh Nguyệt ngăn cản.

Liễu Thanh Nguyệt nhìn về phía Vân Vũ, cười ôn hòa mở miệng nói: “Vân Vũ, chỉ cần con mang hộp gỗ nhỏ con nhặt được giao cho đại nương, chờ sau khi rời khỏi đây, đại nương nhất định sẽ đối tốt với con.”

Nghe vậy, Vân Vũ lạnh lùng cười: " Trong hộp gỗ nhỏ là thứ gì? Thế nhưng có thể làm cho đại phu nhân tự mình đuổi theo tới cấm địa, hạ giọng lấy lòng ta? Bất quá, chỉ cần người có thể trả lời ta một vấn đề, hộp gỗ nhỏ này ta có thể suy xét giao cho người.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Là vấn đề gì?” Liễu Thanh Nguyệt có chút khó khăn hỏi.

“Là ai hạ âm độc đối với ta?”. Vân Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Liễu Thanh Nguyệt sửng sốt, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ngạc nhiên. m độc chính là độc nhất vô nhị, trên đời này không có thuốc nào chữa được. Có thể âm thầm chậm rãi phát độc trên cơ thể người trong mười lăm năm hoặc lâu hơn, làm người khó có thể phát hiện.

Nàng sao có thể biết được chính mình trúng âm độc? Sao có thể? Lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng che giấu khác thường trong mắt.

Liễu Thanh Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc mở miệng hỏi: “Độc? m độc là gì? Đại nương không hiểu con đang nói cái gì.”

Vân Vũ nhìn nàng giả ngu, đáy lòng cười lạnh, vươn tay lấy hộp gỗ nhỏ từ trong ngực ra: “Xem ra, người không muốn hộp gỗ nhỏ này, vậy ta đây liền hủy nó.” Vừa dứt lời, Vân Vũ liền nắm hộp gỗ giơ lên cao, muốn quăng nát hộp gỗ trong tay.

“Đừng!” Liễu Thanh Nguyệt kêu lên một tiếng.

Khóe miệng Vân Vũ khẽ cong: “Nói, là ai hạ độc ta?”. Kỳ thật trong lòng nàng đã đoán được, chỉ là cảm giác có một số việc không đơn giản như vậy.

Liễu Thanh Nguyệt âm thầm khẽ cắn môi, sát ý dưới đáy lòng dâng lên. Sớm biết như thế, lúc trước nên một đao giải quyết nghiệt chủng này. “Là……”

Bỗng nhiên.

“Vèo vèo……”. Một loạt âm thanh quỷ dị vang lên.

Đáy lòng Vân Vũ chợt lóe tia cảm giác nguy hiểm, nàng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên một cảm giác lạnh băng quấn quanh cổ tay đang giơ cao hộp gỗ nhỏ làm nàng đau đớn.

Quay đầu nhìn lại, chính là một dây thanh đằng đầy răng nanh bén nhọn đang cắn lấy tay nàng.

Răng nanh bén nhọn cắm thật sâu vào da thịt trên tay, máu đỏ chảy ra làm thanh đằng bốn phía ở trên tường giống như càng thêm hưng phấn, bắt đầu đồng loạt công kích. Lập tức, trong toàn bộ địa cung vang lên tiếng răng rắc làm lông tơ trên người dựng đứng……

Trong lòng Vân Vũ kinh hãi, theo bản năng rút ra một thanh đoản kiếm, dùng sức chém xuống dây thanh đằng đang quấn lấy tay nàng. Nhưng thanh đằng lại dai cứng vô cùng, bị nàng chém cũng không chút tổn hại.

Cùng lúc lại có ba dây thanh đằng tấn công đến, nhanh chóng quấn lên hai tay hai chân nàng, răng nanh cắn thật sâu vào da thịt làm mùi máu tươi tức khắc tràn ngập không khí.

Thanh đằng bốn phía xung quanh đều kích động. Giống như quái vật khủng bố ngủ sâu trong địa cung hoàn toàn thức tỉnh.

Khi Vân Vũ vùng vẫy muốn tránh thoát, thanh đằng xung quanh liền càng ngày càng nhiều quấn quanh thân thể nàng……

Cảnh tượng rơi vào trong mắt Liễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi đang đứng gần cửa vào. Vân Thanh Nhi liên tục lui ra phía sau vài bước, nội tâm kinh sợ vạn phần nhìn thanh đằng bốn phía lộ ra răng nanh, tức khắc sắc mặt tái nhợt. “Đại, đại nương, đó là đồ vật quỷ quái gì?”

Liễu Thanh Nguyệt cũng kinh hãi, liếc mắt nhìn hộp gỗ nhỏ trong tay Vân Vũ, dù không cam lòng nhưng vẫn lui ra phía sau: “Có thể là hoa ăn thịt người trong truyền thuyết, trước tiên rời khỏi nơi này lại nói.”

Hoa ăn thịt người, là một loại thực vật ăn thịt hung mãnh trên Thần Châu đại lục. Trong truyền thuyết, một khi bị hoa ăn thịt người quấn lên người, liền không thể thoát thân không phải sao? Chỉ là, hoa ăn thịt người đã sớm biến mất mấy trăm năm trước, như thế nào lại xuất hiện trong cấm địa Vân phủ?

Nhìn thấy thanh đằng vươn móng vuốt dữ tợn hướng đến các nàng, Liễu Thanh Nguyệt nắm lấy Vân Thanh Nhi đang sợ hãi đến hai chân mềm nhũn, ngay lập chạy đến lối ra cấm địa.

Nhưng trước lúc xoay người rời đi, đáy mắt Liễu Thanh Nguyệt hiện lên một đạo sát khí âm độc, âm thầm phất tay một cái, một chiếc phi tiêu tẩm độc cắm vào ngực Vân Vũ đang bị thanh đằng quấn quanh.



Hộp gỗ nhỏ tạm thời không thể lấy trở về, vậy nàng sẽ không cho nàng ta có cơ hội tồn tại ra khỏi địa cung.

Là phi tiêu tẩm âm độc! Thật là nàng ta hạ độc nàng. Nàng "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu đen, đáy lòng cực kỳ phẫn nộ: “Liễu Thanh Nguyệt, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi.”

Nhưng Liễu Thanh Nguyệt nằm mơ, cũng không thể tưởng được phi tiêu độc nàng bắn ra chẳng những không lấy mạng Vân Vũ, ngược lại cứu nàng ta một mạng.

Lúc này, Vân lão thái gia đang ở sâu trong núi bế quan. Đột nhiên cảm ứng được điều gì, sắc mặt biến đổi.

“Đáng chết, đến cuối cùng là tên vương bát đản nào dám xâm nhập cấm địa?”. Giọng nói tức giận vừa dứt, liền thấy thân ảnh đang ngồi xếp bằng trước tiên chạy ra khỏi sơn động, vô cùng lo lắng chạy thẳng đến hướng Vân phủ tại kinh thành……

Bên này Liễu Thanh Nguyệt vừa ra khỏi cấm địa, liền sai người phong tỏa kín cửa vào cấm địa. Cũng cho truyền ra tin tức cửu tiểu thư tự ý xông vào cấm địa, gặp phải bất trắc nên đã

chết……

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Trong địa cung!

Vốn dĩ Vân Vũ đang bị thanh đằng quấn quanh nhưng lúc này lại cuộn tròn người nằm trên mặt đất, cơ thể run bần bật. Tất cả thanh đằng vừa hút máu nàng đều khô héo.

Hóa ra lúc Liễu Thanh Nguyệt bắn độc tiêu vào cơ thể nàng, đã khiến âm độc tồn tại âm thầm trong cơ thể mười mấy năm qua phát tát. Thanh đằng muốn hút máu nàng ngược bị âm độc trong cơ thể độc chết. Điều này có phải quá châm chọc chăng?

Ngay khi Vân Vũ bị âm độc trong cơ thể tra tấn đến không còn sức lực, dường như cảm giác được thứ gì quấn lên hai chân nàng, sau đó đem nàng kéo vào sâu trong địa cung. Nàng muốn giãy giụa nhưng trước mắt tối tăm, một mảnh đen nhánh xâm chiếm ý thức.

Quá lạnh. Lạnh đến nàng chịu không nổi. Nóng quá! Nhiệt cao đến làm người không thể chịu đựng được. Hai luồng băng hỏa đánh sâu vào ý thức, cường ngạnh bức nàng tỉnh lại từ trong vực sâu đen tối.

Trong nháy mắt khi nàng tỉnh lại, sắc mặt liền biến đổi, chỉ cảm thấy bản thân bị dọa đến chân mềm nhũn. Chỉ thấy hoa ăn thịt người thật lớn đang quấn quanh bốn phía, giương nanh múa vuốt nghiến răng nhìn xuống nàng.

Cạnh đó là một con mãng xà to lớn, chậm rãi chiếm cứ một bên thật giống như một tòa núi cao, cái lưỡi hình tam giác lại "tê tê" phun khí tức, đang dùng đôi mắt màu xanh lục âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giống như đang nhìn thức ăn của chính mình.

Nhưng đây vẫn chưa phải cảnh kế tiếp.

Khi Vân Vũ chân chính thấy rõ tình cảnh bốn phía, trong nháy mắt liền nổi da gà. Cho dù là nàng có định lực tốt hơn so với người khác, nhưng cũng cảm thấy chính mình bị dọa đến muốn tiểu ra quần.

Chỉ thấy đây là một không gian ngầm rất rộng lớn, bốn phía trên vách tường đều là hoa ăn thịt người mọc rậm rạp, thêm các loại mãng xà đủ mọi màu sắc.

Mà nàng lúc này, nàng lại ngâm mình trong một cái hồ chứa dung nham ở giữa hoa ăn thịt người và mãng xà. Đó là một nham trì chứa dung nham cực nóng.

Nàng hiện tại đang ngâm trong dung nham, cảm giác được một trận lạnh một trận nóng, chính là âm độc trong cơ thể nàng cùng dung nham xung đột.

Chẳng lẽ, chúng nó đang tự giúp nàng giải độc? Cũng đúng, trong cơ thể nàng có âm độc, ngay cả hoa ăn thịt người đều bị độc chết, chúng nó làm sao dám cứ như vậy ăn thịt nàng.

Nhưng thật nhanh sắc mặt Vân Vũ lại lần nữa biến đổi, tiểu tâm can run đến muốn nhảy ra khỏi cơ thể nàng. Bởi vì nàng phát hiện, nàng đã sai……