Chương 9

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Ở Thần Châu Đại lục, ít nhất trong vạn người mới có cơ hội xuất hiện một vị dược sư. Trong ngàn vị dược sư, bản thân còn phải có cơ duyên mới có cơ hội trở thành luyện dược sư. Luyện dược sư cũng chia phẩm cấp, muốn luyện ra đan dược nhị phẩm, luyện dược sư có trình độ thấp nhất phải đạt nhị cấp (cấp 2).

Không nói đến Chu Vương Triều, cho dù là toàn bộ Thần Châu Đại lục, nhị phẩm luyện dược sư trở lên chỉ sợ không vượt qua ngàn người. Ngẫm lại, một đại Quốc ít nhất đều có mấy ngàn vạn dân chúng, còn chưa tính người trong kinh đô lớn lẫn tiểu quốc xung quanh.

Không vượt qua ngàn người, đó kiểu xác suất gì? Nhị phẩm đan dược khẳng định cực kỳ trân quý.

Nhưng nghe vậy Vân Vũ lại nhíu mày, nàng trộm đan dược nhị phẩm hệ phong? Nàng có cái rắm!

Trước kia Vân Vũ bệnh tật suy yếu, vừa ra khỏi cửa phòng đã thở hổn hển, toàn thân không sức lực, sao có thể có năng lực chạy đến viện của nàng ta? Hơn nữa, còn có khả năng trộm mất đan dược? Nàng ta không phải rõ ràng cố hắt nước bẩn vào người nàng sao?

Vân Thanh Nhi lại một mực chắc chắn đan dược nhị phẩm bị mất chính là bị Vân Vũ trộm. Cũng không cho Vân Vũ bất kì cơ hội nào để phản bác. Đáy lòng nàng phẫn nộ ngập trời, cũng không che giấu thực lực của chính mình, đấu khí màu vàng xuất ra, roi vung lên tạo thành tiếng rít gào, giống như hiện tại liền muốn lấy mạng Vân Vũ.

Roi uyển chuyển như rắn, cực nhanh lại cực tàn nhẫn thẳng hướng đến Vân Vũ. Sắc mặt Vân Vũ lạnh trầm, dưới chân không ngừng di chuyển, nhanh chóng nhảy lên tránh đi công kích. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng chẳng những không thể đến gần người Vân Thanh Nhi, ngược lại trên thân thể lại tăng thêm vài vết máu. Đáng chết.

Tình huống trước mắt lại làm Vân Vũ một lần nữa cảm thấy, chính mình thật sự quá nhỏ yếu… Uổng có một thân kỹ năng gϊếŧ chóc xuất thần nhập hóa, cũng không có biện pháp chính diện cùng vũ lực tại Đại lục này tranh đua.

Kỳ thật, Vân Thanh Nhi cũng có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới, phế vật ốm yếu trước kia có thể liên tục né tránh công kích toàn lực của nàng. Nghĩ đến nàng có thân thủ nhanh nhẹn cùng tốc độ này là nhờ vào tác dụng viên đan dược nhị phẩm hệ phong, kinh ngạc tức khắc bị sát ý phẫn nộ thay thế.

“Tiện nhân ngươi còn dám trốn, xem ta đánh chết ngươi……”. Roi mang theo đấu khí gào thét đánh đến, từng chiêu ngoan độc dường như không đánh chết nàng sẽ không dừng tay.

Mặt đất xuất hiện từng vết roi thật sâu, Vân Vũ khẳng định cứ tiếp tục như vậy sẽ bất lợi cho bản thân. Lập tức không chút suy nghĩ xoay người chạy về hướng Vân phủ.

Vân Thanh Nhi tức giận đến mắt đều đỏ, sao có thể để nàng chạy thoát dễ dàng, tay vung roi đuổi theo phía sau……

Đại tướng quân Vân Lãnh Nghị hàng năm đóng quân tại biên cương, chuyện lớn chuyện nhỏ trong Vân Phủ đều do Vân lão thái gia xử trí. Nhưng Vân lão thái gia lại không muốn quản lý việc trong phủ, mang việc lớn nhỏ trong phủ giao cho đại phu nhân - chính thất của Vân Lãnh Nghị chưởng quản. Sau đó lão thái gia liền bế quan tu luyện, hàng năm đều không thấy bóng dáng.

Trong phòng khách Vân phủ.

Đại phu nhân Liễu Thanh Nguyệt đang cùng quản gia Ngô Cương thương lượng một số việc, bỗng nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau. Sắc mặt hai người thay đổi, trước tiên Ngô Cương cẩn thận thu lại hộp gỗ được đặt trên bàn.

“Bên ngoài sao xảy ra chuyện gì?” Liễu Thanh Nguyệt nhíu mày, quát lớn.

Lúc này, liền thấy một người thị vệ vội vã chạy vào cửa bẩm báo. “Hồi bẩm đại phu nhân, là lục tiểu thư cùng cửu tiểu thư ở trong hoa viên đánh nhau.” Nói đánh nhau, chi bằng nói là bị đuổi đánh.

Trước đây nghe nói cửu tiểu thư đã chết, nhưng hiện tại chứng kiến cửu tiểu thư chẳng những không chết, còn có thể mạnh khỏe né tránh công kích của lục tiểu thư. Cửu tiểu thư không phải phế vật bệnh tật sao. Thật kỳ quái.

“Cửu tiểu thư? Ngươi khẳng định không nhìn lầm sao?” Giọng nói Ngô Cương có chút quái dị vang lên.

“ Bẩm Ngô quản gia, thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm, là cửu tiểu thư đánh nhau cùng lục tiểu thư.” Tên thị vệ trả lời chắc chắn.

Trên gương mặt chữ điền của Ngô Cương thoáng hiện một tia khó hiểu. Theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Liễu Thanh Nguyệt ngồi trên chủ vị.

Liễu Thanh Nguyệt nhẹ nhíu mày, nhưng thật nhanh đã khôi phục thanh nhã cùng bình tĩnh.

“Cùng đi xem sao lại thế này.” Dứt lời, nàng đã từ ghế trên đứng dậy, chậm rãi đi về hướng cửa.

“Vâng, đại phu nhân.” Ngô Cương khôi phục biểu tình nghiêm túc, cung kính đi theo phía sau.

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Hoa viên Vân phủ.

Nghe tiếng thấy tiếng đánh nhau, vài vị phu nhân, tiểu thư, cùng một ít thị vệ nha hoàn liền đến xem. Khi nhìn thấy Vân Vũ nhanh nhẹn thoát khỏi công kích của Vân Thanh Nhi, gần như đồng thời đều xuất hiện kinh ngạc.

Liễu Thanh Nguyệt cùng Ngô Cương từ phòng chính đi tới, liếc mắt một cái sắc mặt khẽ thay đổi khi thấy Vân Vũ tránh thoát roi của Vân Thanh Nhi. Phản ứng này, đúng lúc Vân Vũ né roi dài nhìn thấy.

“Các ngươi đang làm cái gì?”. Tiếng hét trầm thấp phẫn nộ vang lên. Liễu Thanh Nguyệt dường như tức giận, phất tay ra lệnh thị vệ bên cạnh đi ngăn cản.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhưng thị vệ mới vừa tới gần đã bị một roi hung hăng quăng ra ngoài, mọi người đều cảm nhận được thực lực mang theo đấu khí công kích mạnh mẽ.

Sức mạnh Nhị giai Sơ kỳ. Lục tiểu thư không phải mới Nhất giai hậu kỳ sao? Từ khi nào đột phá đến Nhị giai?

Đôi mắt Liễu Thanh Nguyệt híp lại khởi, nghiêng đầu nhìn ngũ phu nhân Liễu Thấm Thủy đứng một bên, cũng chính là mẫu thân Vân Thanh Nhi, biểu muội của Liễu Thanh Nguyệt. Sắc mặt Liễu Thấm Thủy vui vẻ, nhưng cảm giác được ánh mắt Liễu Thanh Nguyệt quét tới, vội vàng thu lại ý cười, nhu nhược nói: “Biểu tỷ, ta cũng vừa mới biết Thanh Nhi đột phá Nhị giai.”

Trong nhà nhiều nữ nhân, lục đυ.c với nhau là tất nhiên. Liễu Thanh Nguyệt thu hồi tầm mắt, quay đầu cho Ngô quản gia bên cạnh một ánh mắt.

Ngay sau đó, chân Ngô Cương vừa động, một đạo đấu khí cường đại màu xanh lục mạnh mẽ xuất ra, một tay liền nắm chặt roi trong tay Vân Thanh Nhi.

“Lục tiểu thư, xin bớt giận.”

“Ngô quản gia, ngươi buông tay cho ta. Hôm nay, bất luận như thế nào ta đều phải phanh thay tiện nhân Vân Vũ.” Đôi mắt Vân Thanh Nhi đỏ bừng, giận dữ hét lên.

“Thanh Nhi, đại nương con đã đến chỗ này. Con còn ồn ào nhốn nháo như thế chính là không hiểu chuyện! Mau tới đây.” Liễu Thấm Thủy vội vàng mở miệng, nhìn Vân Thanh Nhi nháy mắt ra dấu.

Nếu là ngày thường Vân Thanh Nhi sẽ nghe theo y, nhưng hiện tại nàng đang tức giận.

“Đại nương, nương, các ngươi không biết lần trước ta mất viên nhị phẩm đan dược hệ phong chính là bị tiện nhân Vân Vũ trộm dùng. Hôm nay không đánh chết nàng, ta liền không thể nguôi giận.”

Khi Vân Thanh Nhi nói đến đan dược nhị phẩm hệ phong, cơ thể Liễu Thanh Nguyệt cứng đờ, đáy mắt rõ ràng hiện lên tia sáng. Tuy rằng, đây là thay đổi nhỏ nhưng đối với sát thủ lại không khó phát giác.

Ánh mắt Vân Vũ âm thầm đảo qua Liễu Thanh Nguyệt, đáy lòng cười lạnh. Xem ra, nàng chẳng những bị hất nước bẩn, còn thuận tiện thay người khác gánh tội.

“Cái gì? Viên đan dược nhị phẩm hệ phong bị lấy mất, chính là nàng ăn trộm?” Liễu Thấm Thủy vừa nghe, sắc mặt giận dữ, giọng nói cũng bén nhọn lên. Viên đan dược nhị phẩm hệ phong có ý nghĩa gì nàng rất rõ ràng, tức khắc tức giận đến mặt đều đỏ.

Quay đầu, nhìn về phía Liễu Thanh Nguyệt nói: “Biểu tỷ, lần này về công hay tư tỷ đều phải cho tiểu tiện nhân một ít trừng phạt, cho mẫu tử chúng ta một cái công đạo.”

“Đại nương, nếu hôm nay người giao tiểu tiện nhân cho ta xử lý, vậy tháng sau lúc hoàng thất tổ chức săn bắn ta nhất định giúp đỡ Tam tỷ một tay, làm nàng giành chiến thắng.” Vân Thanh Nhi cắn răng nói lời hứa hẹn.

Năm nay hoàng thất tổ chức một cuộc săn bắn, người tham gia đều là con của hoàng gia quý tộc. Trên danh nghĩa là một cuộc tiêu khiển giao hảo, nhưng thực tế hoàng thất sẽ chọn ra một số người thích hợp, tương lai cho các hoàng tử công chúa chọn lựa. Người chiến thắng trong cuộc săn bắn, liền có cơ hội được chọn trở thành Thái Tử Phi.

Chín vị tiểu thư Vân phủ đều phù hợp điều kiện tham tuyển, nhưng chân chính có tư cách đi dự tuyển lại chỉ có ba người: Đại tiểu thư Vân Tinh Nhi - Thiên phú mạnh nhất, dòng chính Vân Phủ - tam tiểu thư Vân Linh Thủy, cùng lục tiểu thư Vân Thanh Nhi. Lúc này Vân Thanh Nhi nói ra hứa hẹn này, liền thể hiện nàng nguyện ý từ bỏ vị trí Thái Tử Phi, do đó sẽ trợ giúp Vân Linh Thủy. Có thể nghĩ, lúc này nàng có bao nhiêu tức giận.

Liễu Thấm Thủy nghe vậy, sắc mặt biến đổi.

Liễu Thanh Nguyệt tâm vui vẻ, nhưng biểu tình lại che giấu rất tốt. Ở trước mắt bao người, chỉ thấy nàng nhíu nhíu mày, sau mới thở dài một tiếng, phất phất tay nói. “ Vân Vũ ăn trộm đan dược nhị phẩm của con, vậy từ nay giao cho con trừng phạt. Nhưng con cũng đừng làm quá đáng, nói như thế nào nàng cũng là cửu tiểu thư Vân phủ.”

Vân Thanh Nhi cười âm ngoan: “Đại nương yên tâm, ta không tính hành hạ chết nàng, nhưng nhất định làm nàng về sau không thể ăn trộm bất cứ thứ gì.” Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nếu Vân Vũ rơi vào trong tay nàng, nhất định muốn sống không được muốn chết không xong.

Những người ở đây, không ai có một tia thương hại Vân Vũ, ngược lại muốn xem trò hay thật ra có không ít.

Vân Vũ một bên nghe các nàng nói, âm hàn nơi đáy mắt chợt lóe, trong lòng lại không khỏi cười lạnh. Nàng lần này bị đuổi tới trong Vân, cũng là cố ý. Thứ nhất, nàng muốn biết rõ ai là người chỉ điểm sau lưng Vân Thanh Nhi. Hai là muốn biết chuyện ai vu oan giá họa cho nàng. Ba là muốn nhìn một chút xem ai có khả năng hạ độc nàng nhất.

Sau trò cười này, trong lòng nàng ít nhiều có chút hiểu rõ. Như vậy, đây chính là thời điểm rút lui. Vân Vũ nàng cũng không phải người có thể để cho người khác khi dễ, Vân Thanh Nhi còn chưa có khả năng làm nàng ngoan ngoãn chịu đựng từng chiêu đoạt mạng.

“Cửu tiểu thư, ngươi không thể đi". Lúc Vân Vũ định xoay người rút lui, đột nhiên Ngô Cương lại chắn trước mặt nàng, chặn đường lui của nàng.

Ngô Cương: Thiên phú lục giai, võ sĩ lục giai đỉnh phong; thuộc tính: phong, am hiểu binh khí, vũ khí hộ thân: đại đao. Đó là ký ức trước kia của Vân Vũ.

Thuộc tính Phong ( gió) ? Khó trách có thể trong chớp mắt, đã không tiếng động xuất hiện chặn lại đường đi trước mặt nàng. Nếu hắn muốn gϊếŧ nàng, chính là dễ như trở bàn tay.

Võ sĩ: Chuyên tu luyện đấu khí, lực phòng ngự thân thể cao, sức chiến đấu mạnh. Cấp bậc chia thành: 1~9 giai ( nhất giai đến cửu giai), Võ Sĩ, Đại Võ Sư, Võ Thánh, Võ Tôn. Mỗi giai lại chia làm: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.

Nhưng trước mắt trong Chu Vương Triều, võ sĩ lục giai đỉnh đã xem như là cao thủ.

Thuộc tính Ngũ hành gồm: Phong, mộc, thủy, hỏa, thổ. Thiên phú chia bảy cấp bậc: Đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. ( tím là cao nhất ).

Theo thông tin, Ngô quản gia trong phủ này xem như là nhân vật không đơn giản. Bất quá, chỉ sợ thân phận người sau lưng hắn sẽ càng thêm không đơn giản.



“Ngô quản gia, ngươi cũng còn biết ta là cửu tiểu thư sao ?” Vân Vũ ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, lạnh lùng đón nhận ánh mắt sắc bén âm trầm của hắn.

Ngô Cương nhìn về phía Vân Vũ, lúc nhìn thấy ánh mắt sâu không thấy, mày nhíu lại. Ánh mắt vừa thấy thật khác xưa. Cơ thể Vân Vũ vẫn ốm yếu bệnh tật, trên người hơi thở gì cũng không có nhưng đáy lòng hắn lại có một cảm giác nguy hiểm kỳ lạ. Giống như không trừ bỏ nàng, tương lai nàng nhất định sẽ làm hỏng đại sự của hắn.

“Cửu tiểu thư nói đùa, thuộc hạ sao dám không quen biết cửu tiểu thư đâu. Bất quá, đại phu nhân nói muốn mang người giao cho lục tiểu thư, cho nên thuộc hạ liền đắc tội.” Nói xong, liền thấy sâu trong đôi mắt âm trầm của hắn thoáng qua một tia sát ý. Vươn tay định bắt lấy Vân Vũ.

Đáy mắt Vân Vũ chợt lóe lạnh băng, chân vừa di chuyển vừa muốn thoát thân.

Ngô Cương lại giống như đang đợi thời cơ này, một đạo đấu khí âm độc cường đại bỗng nhiên từ lòng bàn tay hắn hướng đến ngực nàng.

Tâm Vân Vũ cả kinh, di chuyển né tránh lại phát hiện tốc độ của hắn quá nhanh lại tàn nhẫn, làm nàng không kịp ứng phó.

Bỗng nhiên….“Ầm ầm……” Hai đạo ánh sáng lạnh phá không đánh thẳng đến Ngô Cương. Sắc mặt Ngô Cương biến đổi, thân thể vội vàng lộn nhào tránh công kích. Chỉ thấy, trong nháy mắt hắn tránh đi, hai thanh tiểu đao tinh xảo đã cắm thật sâu trên mặt đất cứng rắn. Nếu Ngô Cương không né tránh, hai thanh tiểu đao khẳng định sẽ cắm vào điểm trí mạng ở đầu cùng cổ hắn.

Thay đổi bất ngờ làm thị vệ lập tức khắc cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía bốn, nhưng lại không phát hiện được dấu vết gì.

“Ai?”. Sắc mặt Ngô Cương trầm xuống, lớn tiếng quát to. Nhưng ngay sau đó, hắn tựa hồ cảm giác được đồ vật trong ngực không còn, sắc mặt lại biến đổi.

Cuống quít cúi đầu tìm xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy hộp gỗ nằm trên bụi hoa cách đó không xa. Hóa ra, khi vừa lộn nhào không cẩn thận rơi ra từ trong lòng ngực. Lúc hắn nhanh chóng cúi người muốn nhặt lên, lại có một thân ảnh càng nhanh hơn.

Tay Vân Vũ nhặt được hộp gỗ nhỏ liền cất vào trong ngực chính mình. Mặc kệ trong hộp gỗ nhỏ là thứ gì, có thể làm sắc mặt Ngô Cương cùng Liễu Thanh Nguyệt kinh hãi tuyệt đối không phải đồ vật đơn giản.

Khi nhìn thấy Vân Vũ nhanh hơn một bước lấy được hộp gỗ nhỏ, sắc mặt Ngô Cương cùng Liễu Thanh Nguyệt cũng không ngừng thay đổi. “Cửu tiểu thư, thỉnh đem đồ vật trả lại cho ta.” Thân hình Ngô Cương chợt lóe đứng trước mặt Vân Vũ, nét mặt âm trầm vươn tay về hướng nàng.

Vân Vũ lui về phía sau một bước, cong miệng cười, dường như vô tội nói: “Đồ vật gì? Ta không nhìn thấy vật gì, chỉ nhìn thấy một con chó điên ở đây đang sủa bậy với chủ nhân.”

Ngô Cương nghe vậy, sát khí trong mắt sát dâng lên: “ Nếu cửu tiểu thư không biết, đừng trách thuộc hạ tự mình tìm.” Nói xong, liền mạnh mẽ vươn tay hướng đến Vân Vũ, muốn xé rách quần áo nàng đoạt lại đồ vật.

Chân Vân Vũ lui về phía sau, sát khí nơi đáy mắt chợt lóe. Đánh chính diện nàng không phải đối thủ của hắn, nhưng đến gần nàng lại có sáu phần nắm chắc.

Nhưng đúng lúc. “Bá bá bá……” Bốn đạo ánh sáng từ trên không đánh thẳng xuống. Lúc này, mọi người rốt cuộc thấy rõ ràng nơi bắn ra phi đao.

Một thân ảnh bạch y phiêu dật, kiêu ngạo đứng trên nóc nhà, một đầu tóc bạc theo gió tung bay, gương mặt tà mị lại tuấn mỹ, đôi môi mỏng khẽ cười tà. “Chậc chậc, một nhóm già lẫn trẻ khi dễ một tiểu cô nương, thật là một hồi trò hay không tồi.”

Lúc tiếng nói tà mị từ tính truyền đến, Vân Vũ thoáng chốc quay đầu ngước mắt nhìn nam nhân đón gió mà đứng, nhịn không được sợ run một cái. Là hắn? Nam nhân yêu nghiệt trong rừng rậm. Mày Vân Vũ khẽ nhíu lại, sao hắn sẽ xuất hiện tại đây?

Hình tượng yêu nghiệt của Long Khuynh Tà xuất hiện, làm nữ quyến tụ tập phía dưới trong khoảng thời gian ngắn đều ngây người. Đúng là một nam nhân tốt đẹp lại yêu nghiệt……

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Đối với cao thủ dùng độc như Ngô Cương, khi nhìn qua phi đao cắm trên mặt đất liền biết đã được tẩm kịch độc, trúng phải lập tức mất mạng. Lại nhìn thấy lực đạo dùng đao, đã cho thấy người này tuyệt đối có thể cùng hắn ngang nhau hoặc thực lực ở phía trên hắn. Ngô Cương liếc mắt nhìn nam nhân tóc bạc đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà, gương mặt chữ điền tràn đầy u ám tức giận: “Ngươi là người nào? Cũng dám xông vào Tướng quân phủ, quả thực chính là không biết sống chết.”

Lời nói tức giận vừa dứt, hộ vệ trong tướng quân phủ từ bốn phía tràn ra, cung tiễn thủ không biết từ nào xuất hiện.

“Bắn!” Không để cho nam nhân trên nóc nhà bất kì cơ hội nào để phản ứng. Lúc giọng nói Ngô Cương vừa vang lên….“Vèo vèo vèo……” Vô số mũi tên nhọn bắn thẳng đến nam nhân yêu nghiệt trên nóc nhà.

Nhưng mọi người lại thấy sau khi vạn mũi tên đánh tới, nam nhân lại cười tà mị, không tránh cũng không đáp trả, vẫn đón gió mà đứng, một đầu tóc bạc nhẹ bay theo gió , phiêu dật như tiên.

Vân Vũ phía dưới thấy tình cảnh như vậy, mày nhăn lại. Nam nhân kia có tật xấu sao? Ngay lúc này còn muốn thể hiện phong độ? Nhưng một khắc sau, trong ánh mắt nàng lại xuất hiện khϊếp sợ cùng ngạc nhiên.

Chỉ thấy lúc vạn mũi tên đến gần, một đạo ánh sáng chói mắt màu tím hiện ra, một đạo lực lượng quỷ dị theo đó dao động. Vạn mũi tên đánh tới khi gặp phải ánh sáng tím hoàn toàn vỡ vụn.

Long Khuynh Tà cười tà mị quyến rũ, toàn thân phát ra ánh sáng lóa mắt. Tại giờ khắc này, trên người lại tản ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, kiêu ngạo đến tận trời cao.

Sắc mặt Ngô Cương từ phẫn nộ biến thành cực kỳ kinh ngạc: “Thiên phú màu tím? Bát giai đỉnh phong?” Thuộc tính là gì, ngay cả hắn cũng nhìn không ra. Nhìn tuổi tác của hắn cao nhất chỉ hơn hai mươi, hắn sao có thể mạnh như vậy?

Lúc này, khí thế trên người Long Khuynh Tà biến mất, khóe miệng cong lên, tà mị nói: “Thả lỏng thả lỏng, đừng có bộ dạng như gặp phải đại địch. Ta chỉ vừa vặn đi ngang qua nên thuận tiện tới xem diễn mà thôi, các ngươi làm việc của các ngươi, xem như ta không tồn tại là được.”

Hắn tới xem diễn? Xem hắn như không tồn tại?