Chương 11

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Những thứ quỷ quái này sao có thể tốt bụng giúp nàng giải độc. Nếu đoán không sai, chúng nó đang từ từ hiến tế nàng vào dung nham trong nham trì. Bởi vì nàng cảm giác được dưới chân có một thân thể mềm như bông đang chậm rãi di chuyển tới.

Đáng chết…… Sắc mặt Vân Vũ biến đổi, vội vàng muốn từ trong nham trì bò lên.

“Tê tê……” Mãng xà, hoa ăn thịt người đồng thời phát ra tiếng kêu uy hϊếp nàng.

Lúc này “Phịch……” Một con sinh vật khổng lồ tức khắc nhảy ra từ trong dung nham.

“Rống……” Tiếng rồng ngâm vang vọng toàn bộ đại điện. Sau khi tiếng ngâm vang lên, mãng xà bốn phía đều cúi đầu nằm sấp, giống như nghênh đón vương của chính mình. Hoa ăn thịt người cũng ngoan ngoãn, tạo nên cảm giác khác thường quỷ dị.

“Ha ha, bổn tọa bị giam cầm mấy trăm năm, đã thật lâu không ăn thịt người, các tiểu tử lần này làm không tồi.” Đôi mắt rồng đỏ đậm nhìn chằm chằm Vân Vũ, nước miếng thèm nhỏ dãi chảy xuống, tâm tình vô cùng sung sướиɠ vừa cười vừa nói.

Sau lời nói của huyết long, hoa ăn thịt người cùng mãng xà bốn phía dường như rất vui vẻ, rít lên từng hồi rung động.

Trong nham trì ( hồ dung nham) .

Khi Vân Vũ ngửa đầu nhìn huyết long to béo, sắc mặt không được tốt, hoàn toàn không nhìn thấy cảm giác hứng thú khi thấy rồng. Vì một khắc này nàng cảm thấy nguy cơ bùng nổ. Hơn nữa trong đầu hiện lên một đoạn tin tức kỳ quái, làm sắc mặt nàng càng thêm khó coi.

Bát thái tử Long tộc Xích Hỏa Long, huyết mạch của Long Vương, lực công kích cường hãn, thuộc về hỏa thuộc tính. Tính tình táo bạo, trời sinh thích gϊếŧ chóc, tham ăn mê hoan lạc nên năm đó đánh chiến tàn sát khắp nơi, dùng nhân loại làm thức ăn chính, đặc biệt thích ăn nữ tử. Sau lại bị một vị triệu hoán sư Vân gia hàng phục, giam cầm nơi đây.

Vân Vũ thật sự không biết tại sao trong đầu sẽ hiện ra một đoạn tin tức tới như vậy, nhưng nếu đó là thật thì tình cảnh của nàng……“Lão nhân, lão nhân, mau giúp đỡ ta, cứu mạng!”. Lúc này, người Vân Vũ nghĩ đến cũng cũng chỉ có lão tiền bối trong vòng cổ xuất hiện dưới vách núi. Trước kia chỉ dùng một đạo ánh sáng đã làm một đám ma thú hóa thành tro tàn, có thể thấy được thực lực khủng bố.

“Nha đầu! Không phải lão phu không giúp ngươi, mà là lão dù có tâm cũng bất lực. Lão phu là thánh vật, nhưng thân thể ngươi đã chết không có cách cùng thánh vật khế ước, lão phu cũng……”. Trong đầu nàng truyền đến giọng nói già nua.

Không chờ lão nhân nói xong, Vân Vũ liền cắn răng nói: “Lần trước không phải lão nhân cũng ra tay sao? Cũng không thể không ra tay thêm lần nữa, chờ sau khi rời khỏi đây ta nhất định làm thân thể sống lại cùng người khế ước, hiện tại cứu mạng quan trọng……”. Không đợi nàng nói xong, Xích Hỏa Long giữa không trung đã há to miệng lớn, từ trên không lao xuống, muốn một ngụm nuốt chửng nàng.

“Phanh……”. Ánh sáng hắc ám ( màu đen) bỗng nhiên từ ngực Vân Vũ hiện ra, mang theo một hơi thở mạnh mẽ cổ xưa khuếch tán ra bốn phía.

Dưới hơi thở cường hãn của lão nhân, thân thể Xích Hỏa Long trực tiếp bị quăng ra ngoài.. “ Sức mạnh của Vu thuật? A…… Nhân loại ngươi cùng Vu tộc đến cuối cùng có quan hệ gì?” .Mắt rồng đỏ đậm bừng lên cơn bạo nộ, giống như gặp phải kẻ thù gϊếŧ phụ mẫu, từng tiếng rống giận vang vọng trong đại điện.

“Nhanh, mau ẩn thân vào dung nham.” Lúc này, tiếng nói già nua nhanh chóng truyền đến.

Vân Vũ cũng không kịp kinh hãi, nghẹn một hơi khí, cả người tức khắc nhảy vào trong dung nham. Vừa vào dung nham, Vân Vũ liền cảm giác được nhiệt độ cực nóng áp bách làm người hít thở không thông đang không ngừng hướng đến nàng, càng vào sâu trong dung nham càng khó chịu hơn mấy chục lần. Cũng may, ánh sáng hắc ám nhàn nhạt đang bao phủ trên người nàng có thể giảm bớt áp bách của dung nham.

“Nếu không muốn trở thành thức ăn của Xích Hỏa Long, phải trước khi Xích Hỏa Long đuổi tới lấy được Hỏa Long Châu, uy hϊếp nó thả ngươi rời đi, Hỏa Long Châu của nó ở chỗ sâu nhất trong dung nham.” Trong đầu lại truyền đến lời nói của lão nhân.

Vân Vũ không chút chần chờ, nhẹ xoay người đạp mạnh chân, thân thể thoáng chốc giống như cá, nhanh chóng bơi vào chỗ sâu nhất trong dung nham……

Nham trì trong địa cung ngầm lại rộng lớn hơn so với suy nghĩ của Vân Vũ. Những gì có khả năng nhìn thấy đều là cảnh tượng đỏ rực, cụ thể Hỏa Long Châu ở nơi nào nàng căn bản không biết, chỉ có thể đi theo nhiệt độ nóng nhất của dung nham trong chỗ sâu. Càng đi xuống, áp lực bốn phía càng cường đại, càng ngày càng nóng, giống như xuống chút nữa sẽ nướng chín thân thể nàng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Nhanh, Xích Hỏa Long đã đuổi tới.” Lão nhân gấp gáp lên tiếng.

Vân Vũ quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy huyết long đang rống giận nhanh chóng lao tới. Tâm cả kinh, hai chân càng thêm ra sức bơi thẳng đến chỗ sâu trong dung nham.

Chỉ thấy chỗ sâu nhất trong dung nham có một ngọn lửa nhỏ đang cháy, bên trong ngọn lửa gian là một hạt châu nhỏ màu trắng. Đó chắc là Hỏa Long Châu? Vân Vũ bơi nhanh đến, cũng bất chấp lực áp bách cường đại từ bốn phía, không chút do dự lao thẳng tới ngọn lửa nhỏ.

“Rống……” Tiếng rồng rống giận từ không xa phía sau truyền đến. Nhìn thấy Vân Vũ muốn đánh chủ ý lên Hỏa Long Châu của nó, hai mắt Xích Hỏa Long tức giận đỏ bừng, đuôi rồng cường hãn quét thẳng về hướng Vân Vũ.

Trong khoảnh khắc thân thể sắp bị đánh bay đi, đôi tay Vân Vũ nắm chặt ngọn lửa nhỏ. Nhưng tức khắc cảm giác đốt cháy đau đớn như xuyên tim từ đôi tay truyền đến, có thể bằng mắt thường nhìn thấy tay bị đốt cháy hơn phân nửa.

Đau! Đau nhức khủng khϊếp, giống như thứ ngọn lửa đốt cháy không chỉ có tay, còn có cả linh hồn.

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Chỉ là nếu buông tay vào lúc này, cái gì nàng cũng chưa kịp thực hiện. Nàng không cam lòng! Cho dù lần này chết trong tay Xích Hỏa Long, nàng cũng muốn phản kích một lần.

Thừa dịp tay còn chưa hoàn toàn bị thiêu cháy, lúc huyết long đánh bay ra ngoài ngay lập tức mở miệng nuốt ngọn lửa cùng Hỏa Long Châu vào trong cơ thể.

“Nha đầu, ngàn vạn lần không thể……” Giọng nói già nua mang theo vô cùng sợ hãi, lo lắng đứt quãng không thành câu.

Ngọn lửa cùng Hỏa Long Châu vừa vào miệng đã hóa thành một ngụm dung nham, khi Vân Vũ nuốt xuống liền điên cuồng đốt cháy cơ thể nàng. Trong nháy mắt nàng cảm giác được thân thể cùng linh hồn đều bị lửa thiêu.

Tại một khắc này, cho dù là Vân Vũ có tính nhẫn nại hơn người, nhưng cũng không chịu được đau đớn khi bị đốt cháy……

“A……” Tiếng hét đau đớn vang lên từng hồi. Dung nham theo đó đột nhiên rung động lên……

“Nha đầu?” Trong đầu truyền đến thanh âm lão nhân đầy nôn nóng.

Đột nhiên một ánh sáng đen hiện ra, tức khắc bao phủ xung quanh cơ thể nàng. Muốn giúp nàng nhưng chỉ có thể giúp nàng ngăn cản ngọn lửa bên ngoài cơ thể, không có khế ước nên nàng không có cách sử dụng sức mạnh thánh vật.

Hơn nữa! Vân Vũ không biết, nàng vừa nuốt không chỉ có Hỏa Long Châu, còn có ngọn lửa thuần khiết nhất do trời đất tạo thành - Địa Hỏa Nguyên. Uy lực của Địa Hỏa Nguyên không thể đo lường, nếu người thường dùng tay chạm vào đã có thể trong nháy mắt hóa tay thành tro tàn, càng đừng nói đến nuốt mất? Hành vi này của nàng không thể nghi ngờ chính là trực tiếp hủy diệt chính mình.

Đau! Quá đau. Vân Vũ thống khổ đến mức khó thở, chỉ có thể gắt gao cắn răng cố gắng giúp chính mình duy trì thanh tỉnh, nếu không nàng sợ thật sự sẽ hóa thành tro tàn.

Đốt cháy đau đớn không ngừng tra tấn nàng, giống như muốn đốt thân thể cùng linh hồn nàng thành tro. Nhưng Vân Vũ vẫn cố chịu đựng, không ngừng tự nói với chính mình kiên nhẫn một chút liền tốt, đợi một chút sẽ tốt……

Lúc này, Xích Hỏa Long mới kịp phản ứng. Đôi mắt tràn lửa giận, giận dữ che trời lấp đất bùng nổ. “Rống…… Hỏa Long Châu của ta, Hỏa Long Châu …… Nhân loại đáng giận, trả Hỏa Long Châu cho ta, ta muốn xé xác ngươi……”. Sát khí dày đặc dâng lên giống như bão táp, móng vuốt dữ tợn vung lên, thân rồng cường hãn bỗng nhiên đánh thẳng đến vòng ánh sáng đen.

“Phanh!”. Lực lượng cường đại va chạm vào nhau sinh ra rung chuyển.



Trong ánh sáng đen. Đột nhiên va chạm làm Vân Vũ bị thương càng nặng, "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu đen, trời đất quay cuồng trước mắt nàng, thân thể lập tức bị đánh văng vào khe nứt dưới nham trì.

“Rống rống……” Xích Hỏa Long rống từng tiếng mang theo không cam lòng cùng giận dữ. Nhe răng nanh dữ tợn, thân rồng dũng mãnh bay thẳng đến khe nứt muốn bắt lấy nhân loại đáng hận, xé xác nàng ta thu lại Hỏa Long Châu.

“Phanh phanh phanh……”. Nham trì không ngừng chấn động, từng trận chấn động làm mặt đất rung chuyển.

Vân phủ!

Vân lão thái gia vô cùng lo lắng gấp gáp trở về, biết được có người xâm nhập cấm địa nên vô cùng phẫn nộ, tiếng rống giận truyền khắp toàn bộ Vân phủ. Khi nghe nói, cửu tôn nữ chết trong cấm địa lại càng thêm tức giận.

Tuy nó Vân lão thái gia đối với các tôn nữ của hắn cũng không quá quan tâm, nhưng nói như thế nào đó cũng là huyết mạch Vân gia.

Đúng vào lúc này, toàn bộ Vân phủ đột nhiên đất rung núi chuyển. Trên bầu trời, gió mây biến sắc.

Trong phòng khách, Liễu Thanh Nguyệt đang chờ Vân lão thái gia giáo huấn, cũng không khỏi sắc mặt khẽ biến. “Đây là có chuyện gì? Động đất?”

“Mau xem, trời bên ngoài đã thay đổi……”

“Rất đỏ, đỏ giống như một ngọn lửa……”. m thanh kinh ngạc ở phòng khách sôi nổi vang lên.

Vân lão thái gia Vân Kỳ thoáng chốc từ ghế trên đứng dậy, hai ba bước đi ra cửa, ngửa đầu nhìn một mảnh đỏ rực trên không trung.

Giống như nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Mau, đi mời ba vị trưởng lão đang tu luyện xuất quan, nói cho bọn họ lập tức đến cấm địa.” Vân Kỳ lớn giọng phân phó thị vệ, liền sải bước đi về hướng cấm địa.

Ba vị trưởng lão? Đó chính là trụ cột vững vàng tại Vân phủ, gần như rất ít lộ diện, cho dù xuất hiện cũng là tham dự việc lớn nào đó. Hiện giờ lại lập tức phải mời ba vị trưởng lão tới, có thể thấy được việc này rất nghiêm trọng. Thị vệ không dám chậm trễ, dưới từng cơn rung động trên mặt đất, té ngã lộn nhào đi thẳng đến nơi ba vị trưởng lão Vân gia tu luyện……

Cái gọi là lửa địa ngục bất quá cũng chỉ như thế. Thời gian, đã không biết trôi qua bao lâu.

Vân Vũ cảm thấy ý thức của bản thân đang dần dần biến mất, cả người bị lửa thiêu đốt đau nhức làm nàng cảm thấy thân thể đã sớm tê dại, ngay cả thở cũng không còn sức lực. Trước khi ý thức bị bóng tối bao trùm, việc duy nhất nàng có thể làm chính là gắt gao cắn chặt răng, muốn duy trì một tia thanh tỉnh……

Bỗng nhiên, trong đầu xuất hiện một cổ lực lượng cường đại hút một tia linh thức còn sót lại vào bên trong. Khi Vân Vũ mở mắt ra lần nữa, rơi vào mắt chính là một mảnh sương trắng bao phủ xung quanh, phía trên sương trắng là một hạt châu màu trắng.

Đó không phải Hỏa Long Châu nàng nuốt vào sao? Như thế nào lại…… Vân Vũ trừng to mắt, có chút không biết tình cảnh này như thế nào.

Nhưng lúc này! Đinh! Một tiếng chuông chấn động vang lên. Đầu nàng đau đớn, chỉ cảm thấy cả người chấn động, trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Sương trắng bốn phía lập tức biến mất, lại nhanh chóng hóa thành biển lửa cực nóng, bao phủ xung quanh đốt cháy nàng.

Viên Hỏa Long Châu lại xoay tròn trên đỉnh đầu nàng. Ngay lúc đó đau nhức trên người do bị đốt cháy lại toàn bộ biến mất một cách kỳ lạ.