Chương 15: độc đoán

Tác giả :寻你一生

Dịch: Đế Quân

Nhìn thấy Lâm Hải di chuyển tiếp cận Trương Hoa lạnh cả người hắn muốn rụt chân lại và chạy thật xa, nhưng toàn thân mềm nhũn, không cử động được chút nào, chỉ có thể khóc than kinh hãi hét lên

."Lâm Hải, đừng lộn xộn!"

"Nếu ngươi dám động ta, Trương gia chúng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Lâm Hải ôm ngực, khinh thường nhìn hắn trước mặt!

"Tên mặt trắng nhà họ Trương của ngươi không thể tha cho ta sao?"

“Hehe, bây giờ, ngươi có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai không?"

"Giờ lời ta nói mới tính , ngươi nói không tính"!

Khi Trương Hoa nghe Lâm Hải nói điều này, khuôn mặt của hắn ta tái đi vì sợ hãi

."ngươi ta ...."

Lâm Hải đến trước Trương Hoa và nhìn xuống hắn ta một cách trịch thượng

."Đương nhiên, ta không muốn gϊếŧ ngươi, nhưng muốn làm ngươi gãy chân gãy tay Nằm trên giường cả đời, trở thành một kẻ què quặt sắp chết! "

Trương Hoa cảm thấy trong lòng ớn lạnh, mồ hôi lạnh toát ra cả người, hai mắt kinh hãi nhìn chằm chằm.Lâm Hải hất cằm

"Ừ, chân tay què quặt , thì không muốn giữ huyết mạch! "

"Ta sẽ giẫm nốt cái chân kia cho ngươi làm thái giám cả đời!"

Trương Hoa bên người muốn đứng lên.Lúc này, Lâm Hải sắc mặt trầm xuống.

"Ta cho ngươi đứng lên sao?"

Trương Hoa ngưng trệ,cười mà hơn khóc hắn quỳ xuống lần nữa nhìn Lâm Hải đáng thương.

"Lâm thiếu người muốn gì mới tha cho ta?"

Lâm Hải cười rạng rỡ:

"Không phải nói Trương gia của ngươi không tha cho ta sao?"

"Nếu ta nói ta muốn làm lão tổ trương gia nha ngươi cũng được phải không? "

"Nào con yêu, gọi gia gia nghe thử !"

Trương Hoa nghe vậy thì trợn mắt há mồm, sắc mặt ngưng trọng.

Phốc

Tần Tuyết cười khúc khích và vỗ về Lâm Hải một cách kỳ lạ

"Tiểu Hải, ngươi sao lại đùa giỡn như vậy !"

Rõ ràng là cô không đồng ý với cách đùa của Lâm Hải.Lâm Hải cười nói nhỏ vào tai Tần Tuyết

"Tần tỷ, người này quấy rối rồi Ngươi đã lâu như vậy, ta đang muốn báo thù cho tỷ tỷ thấy ta tốt với tỷ không?

"Cái gì!"

Tần Dịch thưởng Lâm Hải xinh đẹp trợn mắt một cái, lộ ra vẻ không tin

! Tiểu hải cậu mà tốt ! Tôi nghĩ cậu đã muốn giở trò rồi."

Trương Hoa nhìn thấy hai người Lâm Hải thì thầm và đùa giỡn trước mặt mình. Rất ngột ngạt, đôi mắt ứa ra những giọt nước mắt đau khổ khôn nguôi.

hay mình quỳ xuống và gọi một tiếng Nếu hắn đồng ý, thỉ tốt"

Tuy nhiên, nếu hắn không đồng ý ...

Trương Hoa nghĩ đến bị Lâm Hải nhẫm, trở thành thái giám, ngày ngày nằm trên giường nghĩ đến cảnh tượng này lòng không khỏi run lên

cùng Lâm Hải đánh một trận!Ặc! Đừng nghĩ!

Người dưới mái hiên phải cúi đầu!Trương Hoa nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nhắm nghiền đôi mắt đỏ ngầu từ trong miệng nôn hai chữ vô cùng ngột ngạt thốt ra:

"Gia gia!"

Nghe những lời nói, mọi người có mặt lòng náo động!Họ không thể tưởng tượng rằng Trương Hoa thực sự quỳ xuống và ngoan ngoãn gọi .Lâm Hải trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.Ngay cả bản thân anh cũng tưởng tượng rằng Trương Hoa sẽ ngoan ngoãn như vậy.Anh ta vốn dĩ muốn chơi đùa thêm rồi đòi Trương Hoa một khoản tiền bồi thường .Không ngờ dưới sự uy hϊếp của Lâm Hải, bất chấp giữa ánh mắt nhìn của bao nhiêu người goi “gia gia”!

Ha ha

Lâm Hải lắc đầu,

"Ta chỉ đùa thôi, sao ngươi nghiêm túc vậy?"

"Lâm gia ta nổi tiếng văn võ tài giỏi sao lại có đứa con cháu không biết xấu hổ này? "

Nghe vậy, Trương Hoa suýt nữa nôn ra một ngụm máu câu nói đùa?

Đùa mẹ mày chứ! Rồi hết rồi!

Bây giờ hắn hoàn toàn là trò cười của toàn bộ Giang Nam!Hôm nay hắn làm mất mặt Trương gia!Trương Hoa muốn khóc không ra nước mắt, hận chết Lâm Hải khi nghe những lời của Lâm Hải, khán giả đã bật cười và chỉ tay về phía Trương Hoa chỉ trỏ.

“Được rồi, ta tha cho nguoi, mau đứng dậy!"

Trước sự thúc giục của Lâm Hải Trương Hoa sững sờ đứng dậy, như một xác chết biết đi lững thững đi vào trong nhà hàng

Đúng lúc này, có tiếng gầm ở lối vào nhà hàng

."Tên khốn nào đánh bất tỉnh đệ tử trong Vô Thượng Võ Đường của ta Các ngươi chán sống sao?"

Mọi người quay lại thì thấy trước cửa có một người đàn ông trung niên mặc quần áo võ phục màu xám.Người đàn ông trẻ đôi mắt màu xám chiếc mũi to trông rất anh hùng.

"Ta là Vương Tú, chủ nhân của Vô Thượng Võ Đường!""

"Không ngờ Vương Tú đích thân đến báo thù cho đệ tử!"

“Ông ấy là bậc thầy võ thuật huyền thoại đã làm bao nhiêu võ quán phải đóng cửa "

"Chậc chậc chậc, thì ra người trẻ tuổi này thật là kinh khủng!"

Mọi người đều nhận ra danh tính của người đến Tất cả tỏ ra thông cảm và lo lắng với Lâm Hải .Vương Tú là một võ sư rất nổi tiếng! Ở trong mắt nhà họ Lâm Hải còn trẻ, chắc chắn không phải đối thủ của Vương Tú

Vương Tú luôn tỏ ra kiêu ngạo và bao che khuyết điểm của mình.Bất cứ ai xúc phạm đến võ quán sẽ bị anh ta tìm đến và trả giá đắt cho hành vi đó .Lâm Hải trố mắt nhìn khi nghe những người xung quanh bình luận,anh thấy Vương Tú khoảng năm mươi tuổi, tóc đen vóc dáng cao lớn.Lúc này, hắn toàn thân sát khí, trong mắt lóe lên tia thù địch, hiển nhiên là đang tức giận.Tức giận vô cùng.Phía sau Vương Tú ba tên võ sĩ đã bỏ chạy trước đó trừng mắt nhìn Lâm Hải Tần Tuyết cũng sợ hãi trước sự hung hãn của Vương Tú

."Tiểu Hải, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Người đó là cao thủ võ lâm, ngươi hẳn là không thể đánh bại!"

Lâm Hải nhìn Tần Tuyết lo lắng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé

.“tỷ đừng lo, Đông Bào và những người khác sắp đến rồi."

"Cho dù không đánh được hắn, cùng hắn trì hoãn thời gian, ta vẫn có thể"

Trong lòng Tần Dịch thoáng tốt hơn .May mắn Đồng Bào đang đến.Chỉ cần Lâm Hải không hỗn loạn thì sẽ không có vấn đề gì lớn.Lâm Hải híp mắt, nhìn Vương Tú tức giận, Lâm Hải vẫn rất tự tin vào bản thân dù đánh không lại nhưng để kéo dài thời gian vẫn có thể làm được. Dù Vương Tú mạnh đến đâu được mọi người kính sợ nhưng trong mắt anh cũng bình thường

."Ta là người làm cho đệ tử ngươi ngất xỉu !"

Lin Hai đến thẳng chỗ Vương Tú và đáp lại với một vẻ mặt bình tĩnh.

"Đó là ngươi?"

Vương Tú nhìn Lâm Hải từ trên xuống dưới, liền thấy một tên trẻ tuổi chắc là sinh viên không khỏi tỏ ra khinh thường.

"Con mẹ nó, ta cứ tưởng là thằng nào làm chuyện ấy.Không ngờ hắn lại là một tên khốn không biết trời cao đất rộng!"

Vương Tú khoanh tay khinh thường nhìn Lâm Hải.

"nhóc con, cậu chưa nghe tên phòng tập võ thuật tối cao của ta sao?"

Dám làm gì đệ tử của ta, ngươi có ngứa da không?"

Lâm Hải nghiêng đầu nhìn Vương Tú vẻ mặt vô tội

"Xin lỗi, Thượng Quan Võ Đạo của ngươi nổi tiếng không? Ta chưa từng nghe nói qua."

Nghe vậy, đôi mắt của Vương Tú nhướng lên và vẻ mặt ngưng trệ.Vương Tú sắc mặt khó tin, coi như không nổi tiếng Lâm Hải lại nói với hắn ta như vậy

!“hỗn láo"Dám cười với sư phụ của ta, ngươi có phải muốn chết không?"

Phía sau Vương Tú, một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ, tức giận chỉ vào Lâm Hải và lớn tiếng khiển trách. Nhìn thấy điều này, Lâm Hải giang hai tay ra, vẻ mặt bất lực

."Nhưng tôi thực sự chưa nghe nói về nó?"

"Phòng tập võ công của ngươi cũng không có nổi tiếng, vậy còn trách ta?"

“Ngươi!”

Tên đầu trọc tức giận, định mắng to thì bị Vương Tú ngăn lại

“tiểu tử, ta không có thời gian nói đùa với ngươi!”

Vẻ mặt Vương Tú lạnh lùng nghiêm nghị.

“người ngươi đánh là con trai Vương Tập của ta, ta chỉ có hai yêu cầu."

Trước tiên lấy ra 10 triệu bồi thường cho ba đệ đệ của ta tiền thuốc men."

"Thứ hai, cậu phải đấu với tôi, bất kể sống chết trên võ đài!"

"Ta muốn xem, ngươi có bao nhiêu nổi tiếng , dám ở trước mặt ta, hung hăng như vậy"

Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả mọi người tại hiện trường đều thay đổi, đồng thời hít thở không thông

Đế quân : thay đổi một vài câu cho dễ hiểu hơn Bản đế nói nhỏ thôi nhé không thằng tác biết lại ăn gạch xây nhà hi hi