Chương 29: Chém hắn ta

Quả đậu xanh có hình dáng giống như một quả nho xinh đẹp, kiếp trước, sau khi có thể đi làm kiếm tiền, nàng cố chấp với việc ăn đủ loại đồ ăn ngon, trong một lần nghỉ dưỡng ở một thôn làng trên núi, nàng đã từng nhìn thấy loại quả này, cũng là một đặc sản của địa phương.

Quả đậu xanh này không thể coi là một loại trái cây, nhưng lại có thể dùng làm đồ uống, mứt trái cây, thậm chí là ủ rượu.

Tống Anh suy nghĩ nhiều ngày, trong nhà khá khó khăn, cha mẹ huynh trưởng đều sống không hề dễ dàng, kiểu gì thì nàng cũng phải tự mình nghĩ cách để kiếm tiền.

Nàng biết nấu khá nhiều món ăn, không phải không có cách kiếm tiền, nhưng tùy tiện dùng đồ vật mà cha nương không biết để kiếm tiền sẽ khiến họ cảm thấy sợ hãi quá mức. Bây giờ nàng là một cô nương thôn quê mộc mạc giản dị, không nên thể hiện quá nhiều, bằng không sẽ gây ra hậu quả lớn…

Cho nên... Cách tốt nhất chính là lợi dụng ngọn núi này.

Cạnh núi thì dựa vào núi, cạnh sông thì dựa vào sông, huống hồ nàng còn có không gian trong bình ngọc.

Tốc độ hấp thụ linh thủy của cây ăn quả rất nhanh, không lâu sau, Tống Tuân đã quay trở lại.

“A Anh muốn ăn quả dại sao? Huynh hái cho muội mấy trái ngọt nhé.” Tống Tuân ra vẻ muốn trèo lên cây.

Tống Anh nhìn thấy vậy liền vội vàng ôm cây quả dại trước mặt, dùng hết sức để rung cây.

“Ào ào” như tiếng mưa rơi nặng hạt, từng quả từng quả rơi xuống đất, có quả còn đập trúng đầu Tống Tuân.

“...” Tống Tuân ngây người nhìn nàng: “A Anh, sao muội lại… khỏe đến vậy?”

“Muội cũng không biết nữa, mỗi năm lại khỏe hơn một tí… À đúng rồi, không phải lão tổ tông của Hầu phủ là võ tướng quân oai phong lẫm liệt sao? Có lẽ là muội kế thừa được thần lực của tổ tiên chăng?” Miệng Tống Anh bắt đầu nói hươu nói vượn.

Tống Tuân nghi ngờ nhìn nàng.

Vẻ mặt Tống Anh rất bình tĩnh.

Xuất thân của lão Hầu gia đầu tiên là huynh đệ ruột với lão gia tử của Tống gia, sau khi thành công, dân gian thường sẽ thần thánh hoá một ít đối với nhân vật có tầm vóc lớn này, hầu phủ bên kia cũng sẽ khoe khoang về sự lợi hại của lão tổ tông nhà mình, truyền ra ngoài lại biến thành thần lực.

Lão hầu gia kia rốt cuộc là thần thánh dạng nào, những người có quan hệ họ hàng xa như bọn họ cũng không rõ lắm.

Nhưng Tống gia vẫn rất kính trọng lão hầu gia đầu tiên, dù sao cũng là nhân vật mang lại vinh quang cho tổ tông.

“A Anh, Lý Tiến Bảo… Thật sự là do muội đánh hắn ta sao?” Tống Tuân hồi phục lại tinh thần.

Lý gia nói Tống Anh đánh người nhưng không có ai tin, hắn cũng vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Anh ôm cây lắc qua lắc lại… Chuyện này thực sự giống như những gì hắn nghĩ sao?

“Ca ca cảm thấy ta đánh hắn ta rất quá đáng sao? Lúc ấy ta đang bắt giun đất, hắn ta nói lời mạo phạm ta, ta nhất thời không nhịn được, đánh hắn ta hai cái, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện hắn ta không chống cự được, mới đánh có mấy cái mà đã ngã xuống…” Tống Anh tủi thân nói.

Đây là muội muội của hắn ư?

Tống Tuân đột nhiên có hơi mù mờ.

Tống Tuân cảm thấy muội muội của mình giống như biến thành một người khác lạ, mặc dù đã hai năm không gặp, nhưng tính cách của một người có thể thay đổi nhiều như vậy trong thời gian ngắn hay sao?

A Anh trước kia… Rất thật thà, còn bây giờ thì sao, nhìn dáng vẻ lúc này giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm đang giả vờ đáng thương!

“Ca ca không trách muội, nhưng dù sao muội cũng là nữ hài tử, nếu như người khác tin lời hắn ta nói, muội sẽ xử lý như thế nào?” Tống Tuân nghiêm túc nói.

“Ca ca, ta đã như vậy thì còn sợ cái gì chứ? Lần này ta còn khách khí với Lý Tiến Bảo đấy, nếu có lần sau, ta trực tiếp chém chết hắn ta!” Tống Anh hung dữ nói.

Tống Tuân nheo mắt.

“Chuyện về Lý Tiến Bảo… Sau này muội đừng nhúng tay vào nữa.” Tống Tuân cau mày: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hai ngày tới nhất định sẽ có người đến nhà từ hôn với Lý gia, sau này, tin tức Lý Tiến Bảo là phế vật sẽ truyền ra ngoài, hắn ta còn muốn cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống hạnh phúc ư? Không thể nào! Muội muội, muội là nữ hài tử, đã chịu nhiều thiệt thòi và oan ức, ta làm ca ca sẽ làm chủ thay muội, lần này thì bỏ đi, nhưng lần sau không được xúc động như vậy.”