Chương 28: Quả dại

Tống Anh không phải người để bản thân chịu thiệt, nhưng rất rõ ràng, giờ phút này, cho dù là Nguyễn thị hay Tống Tuân thì đều không biểu hiện ra dáng vẻ tức giận với người của Lý gia.

Tống Anh có hơi thất vọng.

Ngày hôm sau, tin tức Lý gia phân nhà truyền đi khắp thôn, nghe nói đại phòng Lý Đại không lấy được bao nhiêu thứ, lão bà tử của Lý gia kia đã phá lệ mà thiên vị đứa con trai út.

Đại phòng Lý gia quả thật như bị tát vào mặt, chỉ sợ trong khoảng thời gian tới sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.

Cha nương của Lý Tiến Bảo lại rất ồn ào, vừa sửa văn tự vừa mời mọi người đến uống rượu, ầm ĩ khắp cả thôn.

“Mặc dù đều là người của Lý gia, nhưng lúc trước cũng được Lý Đại giúp đỡ ít nhiều, bỏ qua những chuyện mà Lý Tam nhi đã làm, về tình về lý, chúng ta đều nên cảm ơn hắn ta… Chỉ là nhà chúng ta không có thứ gì tốt…” Nguyễn thị thở dài, cuối cùng nghĩ đến trứng gà.

Hôm qua gà đã đẻ được ba quả trứng, hôm nay lại đẻ thêm ba quả nữa…

Những quả trứng gà này đều khá to, có vẻ rất hiếm, Nguyễn thị tiếc nên không nỡ ăn, vốn định luộc lên cho trượng phu mang đi làm, dù sao cũng là làm việc chân tay, ăn nhiều mới có sức khỏe.

“Nên nói lời cảm ơn, cả nhà Lý Tam không phải ai cũng giống nhau, Lý Đại quả thật là người tốt, bây giờ bọn họ đã phân nhà, sau này nhà chúng ta qua lại với nhà Lý Đại nhiều hơn một chút cũng không sao cả.” Tống Kim Sơn rất hào phóng: “Tuân ca nhi và nha đầu đâu?”

“Tuân ca nhi đã ra ngoài từ sáng sớm, nói là muốn đi chợ mua vịt.” Nguyễn thị trìu mến nói: “Có lẽ nha đầu cũng đi theo rồi.”

Nguyễn thị căn bản không biết, giờ phút này, Tống Anh đang ở trên núi Hạnh.

Nàng xin Tống Tuân rất lâu, Tống Tuân mới đồng ý để nàng đi vào núi, tất nhiên, nàng chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ Tống Tuân đi lấy vịt con xong sẽ phải quay về cùng hắn.

Sở dĩ thôn Hạnh Hoa được gọi là thôn Hạnh Hoa, là bởi vì vào mùa hạnh hoa mỗi năm, khắp núi đồi đều là mơ rừng, màu đỏ trắng xen lẫn đẹp không sao tả xiết.

Tất nhiên, mặc dù rất nhiều mơ rừng, nhưng loại mơ có thể ăn được cũng không nhiều lắm.

Nó vừa chua lại vừa chát, thôn dân chỉ biết lấy một phần nhỏ về nhà nấu và nêm nếm thêm gia vị.

Mà núi Hạnh không tính là an toàn, bên ngoài còn đỡ, không quá dốc, nhưng càng đi càng dọa người, bên trong có rất nhiều dã thú, trước đây còn có thợ săn chết ở trong đó.

Cho nên những đứa trẻ trong thôn đều biết, tuyệt đối không thể đi sâu vào bên trong.

Tống Anh nhất quyết phải tới núi Hạnh là có lí do.

Sống cạnh núi thì phải biết kiếm thức ăn từ núi, theo nàng biết, vào thời tiết này, trên núi sẽ có quả dại chín.

Có rất nhiều người lên núi cắt rau cho lợn, nhưng ánh mắt của Tống Anh vẫn tìm kiếm khắp nơi, sau nửa canh giờ, cuối cùng nàng cũng tìm được thứ mà mình cần!

Là một chùm đậu xanh!

Người trong thôn hầu như đều từng ăn qua loại quả dại này, nhưng hương vị không phải rất ngon, đặc biệt trên núi này có rất nhiều chim chóc và thú vật, rất nhiều trái cây thơm ngon tỏa ra hương vị mê người đã bị lũ chim trên bầu trời giành trước một bước, còn những quả mà chúng nó để lại, đa số đều không thể ăn được.

Nhưng Tống Anh có không gian.

Tống Anh nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, nàng mới pha linh thủy tưới lên ba cái cây.

Sau đó, nàng lại chọn hai cây ăn quả thấp hơn, sau đó lập tức ra tay, bắt đầu đào đất và đào rễ cây.

Sức lực nàng lớn, động tác cũng nhanh, không lâu sau đã thành công bỏ hai cái cây đó vào không gian, sau đó, Tống Anh không dám tiếp tục làm nữa, thành thật ngồi dưới đất chờ Tống Tuân tới tìm.

Trong khi chờ đợi, Tống Anh quan sát sự thay đổi của lá cây ăn quả, đại khái có thể nhìn ra được mức độ hấp thụ linh thủy của nó.

Ban đầu, quả có màu hơi vàng thiên đỏ, vừa chua vừa chát, bây giờ đã hấp thụ đủ chất dinh dưỡng, bắt đầu chuyển sang màu đỏ tím với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!