Chương 27: Cây lớn phân nhánh

Bên phía huyện thành, Tống Kim Sơn và Tống Tuân lo lắng cho tình trạng vết thương của Tống Anh, buổi chiều liền vội vàng trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Nguyễn thị, trong lòng hai người lập tức trở nên căng thẳng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Kim Sơn là người rất yêu thương thê tử.

Nguyễn thị ôm ngực, kể rõ từng chuyện một.

Tống Kim Sơn vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình: “Ta đi tìm bọn họ!”

“Nương, người đừng đau lòng quá, ruộng của nhà chúng ta không nhiều, chỉ có một mẫu này, cho dù bị hư hại thì tổn thất cũng không quá nhiều.” Tống Tuân ở lại an ủi Nguyễn thị.

Nguyễn thị ôm ngực thở dài, Tống Anh không biết làm sao, đành phải nói: “Ca ca, muội biết một số phương pháp bắt sâu, hay là huynh và cha thử xem sao?”

Tống Tuân nghe nàng nói vậy bèn ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Muội nói thử xem.”

“Trước mắt thì muội nghĩ tới hai cách, thứ nhất là chúng ta sẽ dụ bọn nó ra rồi gϊếŧ chết. Thông thường, sâu hại lúa nước sẽ có một chút phản ứng đối với hai loại màu sắc, đó là màu vàng và màu xanh, cách của muội là chúng ta có thể cắm mấy tấm bảng có màu sắc như vậy vào trong ruộng, trên bảng bôi vài thứ có tính kết dính…..”

“Cách thứ hai chính là nuôi cá, nuôi vịt hoặc là ếch …..”

“Cá thì chắc chắn không được rồi, gần ruộng nước nhà chúng ta chỉ có một hồ nước ngọt, không đủ nước để dùng, chỉ có loại ruộng nước tốt mới nuôi được, thoát nước thuận tiện, hơn nữa phải đào rãnh thật sâu mới dùng được.” Tống Tuân lập tức nói.

Tống Anh có hơi kinh ngạc, động não suy nghĩ một hồi, đột nhiên nàng phát hiện việc nuôi cá trong ruộng nước đã có từ lâu rồi, nhưng không phải ruộng nhà nào cũng có thể làm như vậy.

Vào thời điểm này, hệ thống thoát nước của ruộng nước vẫn chưa được thuận tiện như thế giới sau này, chỉ loại ruộng ở gần khu vực hồ nước thì mới là ruộng tốt, vậy mới có thể sắp xếp những thứ khác ở trong ruộng, nhưng cho dù là như vậy thì cũng phải đi thăm nom hàng ngày, để phòng ngừa rò rỉ nước hoặc là cá bơi đến nơi khác mất.

“Ếch cũng không được, chúng nó sẽ chạy nhảy tán loạn khắp nơi, quấy rầy các đám ruộng xung quanh, hơn nữa, loài vật này không cần nuôi, ở trong ruộng cũng có một ít, còn vịt thì….” Tống Tuân cau mày: “Ta cảm thấy có thể được, chỉ là… nếu làm như vậy, mỗi ngày đều phải ra xem vịt, thả vịt, đợi đến lúc lúa kết bông thì không thể để vịt ở lại trong ruộng nữa….”

“Nhà chúng ta ít người, ta với cha bình thường ít khi ở nhà, vấn đề nuôi vịt này phải để muội muội đảm nhận rồi.” Tống Tuân lại nói.

“Ca ca nói gì vậy? Có thể làm được gì đó, muội vui mừng còn không kịp ấy chứ, nếu không thì muội sẽ giống như là một kẻ ăn không ngồi rồi mất.” Tống Anh lập tức bày tỏ thái độ.

Luật lệ của người dân trong thôn còn đơn giản, mặc dù vẫn có tình trạng trộm cắp, nhưng giữa ban ngày ban mặt thì khá yên bình, lại có hàng xóm ở lân cận trông chừng, nàng sẽ không cần hao tâm tổn trí quá nhiều.

“Muội nói mấy cái bảng vàng bảng xanh gì đó… thật sự có thể sử dụng được sao?” Tống Tuân có chút hiếu kỳ.

“Muội cũng chưa từng sử dụng, nhưng mà trong một cuốn sách có đề cập tới vấn đề này.” Tống Anh mỉm cười: “Bây giờ vẫn chưa cần dùng tới cách này, đợi đến khi số sâu hại đó trưởng thành thì mấy tấm bảng này mới có tác dụng.”

Tống Tuân gật gật đầu.

Nhìn huynh muội hai người trò chuyện với sắc mặt nghiêm túc, trong lòng Nguyễn thị kiên định hơn rất nhiều.

Một canh giờ sau, Tống Kim Sơn tức giận thở hổn hển đi về, tức giận uống một ngụm trà rồi mới nói: “Hiện giờ Lý gia đang rất loạn, ầm ĩ đến mức đòi phân gia, thôn trưởng cũng bị mời sang bên đó, chuyện nhà chúng ta…. không thể chen miệng vào được.”

“Lý gia thật sự muốn phân nhà sao? Có thể chia một cách công bằng không? Bà tử của Lý gia thương đứa cháu trai Lý Tiến Bảo này nhất, vậy đại phòng của Lý gia không phải sẽ chịu thiệt thòi sao?” Nguyễn thị tò mò nói.

Cây lớn phân nhánh, cũng không có gì hiếm lạ.

Chỉ là, trong thôn của bọn họ có một số quy tắc bất thành văn, đó là tài sản sẽ được chia phần lớn cho trưởng tử, bởi vì trưởng tử phải phụng dưỡng lão nhân, còn thừa lại mới chia cho những người nhỏ hơn, đương nhiên cũng có một vài ngoại lệ, nhưng một khi trưởng tử so đo thì sẽ ầm ĩ rất khó coi.

Bên phía Lý gia… chắc sẽ ồn ào rồi đây.

Tống Kim Sơn cũng là một người thành thật, nếu như tính tình cứng rắn một chút thì cần gì phải quan tâm Lý gia đang phân gia? Dù sao trước tiên cũng phải đòi lại công bằng cho đám ruộng bị hư hại của nhà mình mới đúng.