Chương 26: Kéo chân sau!

Sắc mặt mọi người đều thay đổi vài phần.

Trứng của bọ ngựa rất nhỏ, đám trẻ con có thể thu thập được rất nhiều lúc chúng nó rảnh rỗi, nhưng nếu thả hết vào trong mẫu đất này... Đây không phải là hại chết người nông dân sao?!

“Lý Lão Tam! Nhà ta có thù oán gì với ngươi!? Đúng là lúc trước Tiến Bảo nhà ngươi có bàn bạc chuyện hôn sự với nữ nhi nhà ta, nhưng đã đính ước chưa?! Chưa! Lúc ấy ta và thê tử ngươi đã nói chuyện rõ ràng, hài tử còn nhỏ, chờ đến khi nó đủ mười sáu tuổi, nếu bản thân nó cảm thấy đứa nhỏ Tiến Bảo kia thích hợp, ta sẽ làm chủ đính ước cho hai đứa!”

"Nhà ta chẳng được lợi lộc gì từ Lý gia các ngươi, hôm nay khuê nữ ta đã trở lại, cũng không có ý định gả vào cửa nhà các ngươi, hôm qua thê tử nhà ngươi tức giận đến mắng chửi một trận, vậy mà hôm nay ngươi lại ở sau lưng làm ra chuyện không biết xấu hổ này sao!”

Thiệt hại do bọ ngựa gây ra khá nghiêm trọng.

Trong ruộng nhà nào cũng có, nhưng số lượng không quá nhiều thì sẽ không gây ra tổn thất lớn.

Nhưng ai biết Lý gia đã thả bao nhiêu trứng bọ ngựa vào ruộng nhà bà ấy?

Nếu ruộng lúa này bị hư hại nghiêm trọng, rất có thể mầm cây sẽ không mọc rễ, thậm chí là chết!

Dù có lớn lên thì khả năng cao là bông lúa sẽ rỗng!

Nhà bọn họ chỉ có một sào đất, chỉ dựa vào nó thôi vốn đã không đủ ăn, bây giờ Lý gia lại làm ra loại chuyện này, đây không phải là cố ý muốn cho nhà bọn họ cạp đất mà ăn sao?!

Lý lão tam bị Nguyễn thị chỉ thẳng mặt mũi mà mắng khiến hắn ta cảm thấy rất mất mặt.

“Trứng côn trùng gì chứ!? Ta không biết! Chỉ là hôm nay lão tử uống hơi nhiều rượu, không cẩn thận ngã xuống ruộng nhà ngươi! Không phải chỉ là một vài cây con thôi sao? Lát nữa ta sẽ bảo thê tử ta qua cấy lúa cho nhà ngươi là được chứ gì!” Lý lão tam lập tức nói.

Không phải mạ đã được trồng mấy tháng rồi sao, có gì mà phải làm ầm lên!

“Lão Tam!” Lý Đại rất tức giận.

Lúc trước, vì hôn sự của tôn tử Lý Tiến Bảo này, danh tiếng nhà hắn ta không mấy tốt đẹp, hắn ta còn có hai khuê nữ, sợ rằng hai đứa nhỏ này bị tam phòng liên lụy, về sau không thể gả cho người tốt.

Cho nên ngày thường hắn ta luôn đối xử tốt với người khác, chưa bao giờ dám làm ra loại chuyện trái với lương tâm này!

Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, hắn ta cũng không thể chịu đựng được việc bị người khác kéo chân!

Trước kia lão nhị dung túng cho sự nghịch ngợm của Tiến Bảo còn chưa tính, bây giờ hắn ta lại làm ra chuyện như vậy, ruộng đồng là mạng sống của nông dân bọn họ, điều này tuyệt đối không thể tha thứ, nhất định phải phân nhà.

Lý Đại tức giận bỏ đi, những người khác thì khoa tay múa chân với Lý Tam, nhưng da mặt Lý Tam Nhi rất dày, một mực chối bỏ mình không hề thả trứng côn trùng vào ruộng.

Cánh đồng lớn như vậy, trứng côn trùng thì nhỏ như thế, biết tìm ở đâu đây?

Nguyễn thị lo lắng đến mức bật khóc.

Con bọ ngựa này không chỉ ăn rễ lúa mà còn ăn các loại cây trồng khác, nếu sinh sôi ở đây, e rằng ruộng nương của nhà bà ấy trong tương lai sẽ bị bọ ngựa phá hại lâu dài.

Tống Anh cau mày, thấy Nguyễn thị khóc đến thương tâm, nàng suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Nương à, người đừng lo lắng, con có cách đối phó với những trứng côn trùng này rồi.”

Nguyễn thị không cho là thật, chỉ cho rằng Tống Anh đang an ủi bà ấy.

Ở kiếp trước, Tống Anh làm nghiên cứu quang học, những kiến

thức mà nàng học được lúc trước có thể không được sử dụng ở kiếp này, nhưng nàng đã xem qua không ít sách, quả thực có cách rất đơn giản để kiểm soát sâu bệnh.

Nhưng nàng chưa từng thử nghiệm.

Nguyễn thị tính tình hiền lành, lúc này, những người ở mẫu ruộng bên cạnh đều đến tìm Lý Tam tính sổ, Nguyễn thị cũng không thể nói ra điều gì quá ác độc.

Nhất là vẻ mặt hung ác của Lý Tam không dễ chọc, vừa rồi Nguyễn thị có thể cứng rắn vì quá tức giận, nhưng một khi tỉnh táo lại, khí thế này sẽ không còn nữa.