Đại Diêu thị nói như vậy, không phải là vì muốn nói giúp cho Tống Anh, mà là nàng ta cũng biết rõ rằng đại phòng không chiếm lý.
“Nương, người đừng bị nàng ta lừa! Lúc trước nàng ta còn đi tìm Lý đại ca, lúc nhìn thấy Lý đại ca còn khóc rất là thương tâm kia kìa, không chỉ nói rằng bản thân và Lý đại ca đã định thân rồi, nàng ta còn nói Lý đại ca không giữ lời hứa! Hơn nữa, nàng ta cũng không phải tỷ tỷ của con, nàng ta là con quái vật xấu xí mà nhà người khác không cần.”
Vừa nói xong câu này, Nguyễn thị liền xông ra ngoài.
“Đại tẩu, A Anh là khuê mật của ta! Tẩu dám nói lung tung gì với hắn thế!”
Tính cách Nguyễn thị mềm yếu, giọng nói cũng không được to giống như Đại Diêu thị.
Có điều, bên phía nhị phòng được chia ít đất, không có việc gì để làm, mấy ngày nay, mấy phòng khác chỉ trông chờ Nguyễn thị có thời gian rảnh tới giúp bọn họ một tay.
Cho nên Nguyễn thị vừa lên tiếng, tam phòng Tiêu thị lập tức đứng ra nói: “Đại tẩu à, tẩu phải cẩn thận dạy dỗ lại Đạt ca nhi thôi, mười tuổi cũng phải hiểu chuyện rồi, khuỷu tay sao có thể hướng ra ngoài như vậy? Hơn nữa, Hiển ca nhi nhà tẩu có thể cưới được tức phụ trẻ tuổi trong thành, hơn nữa còn mua nhà rồi sinh sống ở huyện thành, đó không phải là nhờ có Anh thư nhi sao…”
Khuôn mặt già nua của đại Diêu thị đỏ lên, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nếu không nhờ có một trăm lượng mà trước đây người nhà Tống Anh đưa cho, quả thực bây giờ con trai của bà ta không thể nào có cơ hội sống ở trong huyện thành.
Đại nhi tử cướp mất tài lộc của Tống Anh, tiểu nhi tử lại vô ơn mắng người, không nhận tỷ tỷ, đây quả thực là… không biết đạo lý.
Đại Diêu thị có chút mất mặt, liếc mắt lườm tiểu nhi tử.
Tống Anh lại cau mày hỏi: “Đạt ca nhi, ngươi nói ta âm thầm đi tìm Lý Tiến Bảo, bắt hắn chịu trách nhiệm sao?”
“Không chỉ mình Lý đại ca nói, cả Cẩu Đản trong thôn cũng nói nhìn thấy ngươi đi tìm hắn! Nương, con không cần loại quái vật xấu xí không biết xấu hổ này làm tỷ tỷ của con! Lý đại ca đã định thân rồi, nàng ta sao có thể không cần mặt mũi như vậy!” Tống Đạt tức giận nói.
Tống Anh nhíu mày lại.
Cẩn thận lục lọi trong ký ức, nàng phát hiện sau khi nguyên chủ quay về, hình như chỉ gặp Lý Tiến Bảo ba lần.
Lần đầu tiên là Lý Tiến Bảo đến Tống gia, bị gương mặt này dọa sợ chạy mất.
Lần thứ hai, sức khỏe nàng không tốt, lúc đó đang ngây người ngồi trước sân, từ xa xa nhìn thấy Lý Tiến Bảo.
Lần thứ ba…
Mi tâm Tống Anh nhíu lại.
Lần thứ ba đó là lúc Tống gia phân gia.
Lúc đó, nguyên chủ cảm thấy đều tại vì thân phận của mình mới khiến cho cha nương phải chịu ủy khuất lúc phân gia lớn như thế, trong lòng nàng thật sự rất buồn, cảm thấy bản thân là một người phiền toái một cách sâu sắc, thừa dịp cha nương không có nhà mà chạy ra ngoài, thậm chí còn nghĩ đến cái chết!
Nhưng chạy đến bờ sông rồi, nguyên chủ lại do dự.
Bởi vì nàng tốn sức lắm mới có thể sống sót rời khỏi Hầu phủ, bây giờ mà chết, nàng có chút không cam lòng.
Nhưng nàng thật sự rất buồn, cho nên ngồi xổm ở bờ sông mà khóc.
Lúc quay đầu rời đi, nàng liền trông thấy Lý Tiến Bảo, biểu tình của Lý Tiến Bảo lúc đó giống như gặp phải quỷ, sợ hãi đến mức chân không thể nhúc nhích.
Nguyên chủ thật sự không có ý nghĩ thừa thãi nào đối với Lý Tiến Bảo, sau khi nhìn thấy Lý Tiến Bảo, nàng ấy mới nhớ ra bờ sông nhỏ này là nơi nàng và Lý Tiến Bảo hay gặp gỡ trước khi nàng đến Hầu phủ, mà kỳ thực cũng không gặp gỡ được mấy lần…
Lúc đó, nguyên chủ chỉ nói với Lý Tiến Bảo là tâm trạng nàng không tốt, vậy nên ra ngoài đi dạo chứ không có ý gì khác.
Lý Tiến Bảo cũng coi như còn khách khí, hỏi nàng sau này có dự định gì.
Nguyên chủ thật sự không biết bản thân còn có sau này hay không, hơn nữa đúng lúc Lý Tiến Bảo hỏi đến chuyện thương tâm của nàng, vậy nên tinh thần chán nản mà cười khổ một cái, không hề nói điều gì gây hiểu lầm mà!?
Đúng rồi!
Tống Anh đột nhiên nhớ ra, lúc đó sức khỏe của nguyên chủ không tốt, lúc đi đường không đứng vững, suýt nữa thì ngã…
Lý Tiến Bảo nhanh tay lẹ mắt tránh ra xa, may mà nguyên chủ tự mình đứng vững mới không bị mất mặt…
Không lẽ Lý Tiến Bảo cho rằng, lúc đó nguyên chủ muốn câu dẫn hắn ta sao?
Sắc mặt Tống Anh lập tức thay đổi.