Chương 10: Đứa trẻ nghịch ngợm

Tống Anh quay đầu lại và nhận ra thằng bé đang nói từ trong trí nhớ của mình.

Đây là con trai út của đại phòng, năm nay mới mười tuổi, tên là Tống Đạt, ngày đó nguyên chủ bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm bao vây, trong đó có cả Tống Đạt. Sau khi gặp chuyện không may, thằng bé cũng bỏ chạy ngay lập tức giống như những đứa trẻ khác, thậm chí còn không dám nói cho người của Tống gia biết.

Tống Anh lạnh lùng nhếch mép cười.

Ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt đất, nhìn thấy một hòn đá nhỏ, nàng trực tiếp nhặt lên rồi không hề do dự ném về phía Tống Đạt.

Nhắm thẳng vào trán.

“Á!” Tống Đạt hét lên một tiếng, hòn đá rơi xuống đất, trên trán Tống Đạt lập tức có thêm một vết máu.

“Đồ quái vật xấu xí nhà ngươi, ngươi dám đánh ta sao!” Tống Đạt đau đớn nghiến răng nghiến lợi, sau đó ngồi bệt xuống đất: “Nương! Nương ơi! Con đau chết mất!”

Tống Anh bĩu môi khinh thường.

Một đứa trẻ con mười tuổi, phản ứng như vậy đúng là chẳng ra gì.

Đại phòng của Tống gia có tổng cộng hai nam một nữ, đại đường ca Tống Hiển sống ở huyện thành, đứa con trai nhỏ hơn thì sống cùng với cha mẹ, hiện tại cũng đã được đi học, nhưng tính tình không thành thật, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đại phòng cũng rất chiều chuộng đứa con trai út này, không nỡ đánh mắng.

Mới sáng sớm mà Tống Đạt đã la hét ầm ĩ, không chỉ gọi Diêu thị đại phòng đi ra mà ngay cả tam phòng, tứ phòng bên kia cũng lật đật chạy ra xem thử.

Khi Đại Diêu thị nhìn thấy cái trán đầy máu của con trai mình, bà ta hoảng hốt đến mức tất cả đồ vật trong tay rơi hết xuống đất, vội vã chạy tới.

“Con ơi là con! Xảy ra chuyện gì thế này?” Đại Diêu thị nhìn thấy vết thương không sâu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy con trai khóc, bà ta vẫn cảm thấy đau lòng.

Tống Đạt chỉ vào người Tống Anh: “Đồ quái vật kia đánh con! Nương, nàng ta cầm đá ném vào đầu con, làm con chảy máu, có phải nàng ta muốn gϊếŧ chết con không?”

Đại Diêu thị nghe vậy, ánh mắt như con dao sắc bén lập tức nhìn về phía Tống Anh.

“Nhị nha đầu! Đạt ca nhi nhà ta trêu chọc ngươi chỗ nào làm ngươi không vui sao? Ngươi là tỷ tỷ, cho dù cuộc sống không tốt, trong lòng oán hận thì cũng không thể trút giận lên người đệ đệ của ngươi được!” Diêu thị tuôn ra một tràng.

Chắc chắn là Tống Anh đang cố tình trút giận.

“Đại bá mẫu, thực ra ta muốn hỏi Đạt ca nhi một chút, người làm tỷ tỷ như ta đây có chỗ nào không tốt mà khiến hắn oán hận ta như thế, hai ngày trước nhận đồ của người khác, động thủ với ta cùng với một đám con nít, lúc đó ta suýt chút nữa đã chết vì đập đầu vào tảng đá. Ta bị bọn họ đánh đập, khi trở lại, một đầu đầy máu, người không thấy sao?” Tống Anh vẫn đứng đó, không hề sợ hãi một chút nào.

Sau khi trở về từ Hầu phủ, nguyên chủ luôn cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác.

Mỗi khi nhìn thấy người khác, nhất là mấy phòng khác của Tống gia, lúc nào nguyên chủ cũng cúi đầu.

Vì nàng nghĩ rằng mình không phải người của gia đình này nên không thể gây rắc rối cho cha mẹ, nàng phải cố gắng chịu đựng càng lâu càng tốt.

Nhưng Tống Anh không phải nguyên chủ, nàng cũng không có thói quen để bản thân phải chịu thiệt thòi.

Đại Diêu thị giật mình: “Nói bậy, Đạt ca nhi nhà ta luôn ngoan ngoãn vâng lời, sao có thể bắt nạt người khác? Nhiều con nít như vậy, không chừng là do ngươi hoa mắt nên nhìn nhầm!”

“Vậy được thôi, bá mẫu bảo Đạt ca nhi thề đi, nếu lúc đó hắn ta ra tay với vị tỷ tỷ này, vậy thì sau này tay chân lở loét, không được ăn thịt, cũng không được ăn kẹo.” Tống Anh thuận miệng nói.

Tống Đạt ngây thơ, Tống gia lại nghèo khó, một năm cũng chẳng được mấy lần ăn thịt.

Vậy nên khi Tống Đạt nghe thấy những lời này, hắn ta lập tức không vui: “Ai cho ngươi vác cái bản mặt xấu xí này đi ra ngoài! Ngươi xấu xí như vậy còn dám mơ tưởng đến Lý đại ca, đúng là không biết xấu hổ!”

“Ồ!” Tống Anh chế giễu.

Sắc mặt của Đại Diêu thị đột nhiên trở nên khó coi.

Chuyện của Tống gia, bà ta chắc hẳn hiểu rõ hơn con trai mình.

“Tiểu tử này! Con nghe ai nói bậy thế? Nhị nha đầu hoàn toàn không có quan hệ gì với tiểu tử Lý gia!” Đại Diêu thị vội vàng nói.