Chương 12: Người một nhà

Nàng có thể khẳng định, nguyên chủ chưa bao giờ có hành động nào thể hiện rằng mình muốn dây dưa với Lý Tiến Bảo, nam nhân kia cũng tự mình đa tình quá rồi.

“Ngươi im lặng chính là ngầm thừa nhận! Đồ quái vật xấu xí, không biết xấu hổ!” Tống Đạt lại hét vào mặt Tống Anh.

Ánh mắt của Tống Anh trở nên lạnh lẽo: “Người khác nói gì ngươi cũng tin, ngươi chính là con chó của Lý Tiến Bảo sao? Từ sau khi trở về, ta mới bước ra khỏi cửa hai lần, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đến tìm Lý Tiến Bảo gây rối chứ? Hơn nữa, người như Lý Tiến Bảo, một là không có công danh, hai là không có tiền bạc, ta có thể thích hắn ta ở điểm nào hả? Loại người tự mình đa tình như thế này đúng là ngu xuẩn, có đưa đến tận cửa thì ta cũng không thèm ngó ngàng đến!”

Giọng nói của Tống Anh sắc bén đến mức ngay cả Nguyễn thị cũng giật nảy mình.

Nhưng Nguyễn thị rất hiểu cho nàng.

Bởi vì nữ nhi không còn là tiểu cô nương luôn sống ở thôn quê như trước đây nữa, nàng đến Hầu phủ gần hai năm, thời gian dài như vậy, quả thực có thể thay đổi một con người.

Lấy bữa ăn làm ví dụ, trước đây ở nhà toàn là ăn từng miếng to, sau khi trở về từ Hầu phủ, nhai kỹ nuốt chậm, khí chất trên người cũng thay đổi hoàn toàn, cho dù là bước đi cũng không hấp tấp như ngày trước nữa…

“Đại tẩu, A Anh nhà ta là người có hiểu biết, Lý Tiến Bảo sao có thể lọt vào mắt của nó? Tẩu nên dạy dỗ lại Đại ca nhi cho tốt đi, không thể để nó bị người khác dắt mũi như vậy được!” Nguyễn thị lập tức nói.

“Nếu bá mẫu không nghe rõ thì ta có thể nhắc lại, Đại bá mẫu, Đạt ca nhi nhận của Lý Tiến Bảo một cái bánh, sau đó đi theo người khác, động thủ với người thân của mình.” Tống Anh lạnh lùng nói.

“Ngươi không phải người thân của chúng ta!” Tống Đạt vô cùng tức giận.

Tống Anh nghe vậy lại cười một tiếng: “Ồ? Nếu như ngươi cảm thấy ta không phải là người thân của ngươi, được thôi, vậy thì trả lại cho ta toàn bộ số tiền mà lúc trước Hầu phủ đưa cho mấy người đi?”

Một trăm lượng kia không phải là Hầu phủ chủ động đưa cho.

Sự thật là, quả thực trong tay người mà Hầu phủ phái tới có ít tiền, nhưng lại không nhận được mệnh lệnh chuẩn xác là phải đưa tiền cho Tống gia hay không.

Bên phía Hầu phủ căn bản không hề coi trọng hộ nông dân họ hàng xa này, vốn dĩ chỉ định cho bọn họ mấy lượng bạc rồi đón người về.

Là do nguyên chủ cảm thấy áy náy với cha mẹ nuôi, vậy nên đã yêu cầu một trăm lượng từ quản sự mà Hầu phủ phái tới.

Lúc đó quản sự không phán đoán được hướng gió, không xác định được sau này nguyên chủ có được sủng ái hay không, vậy nên mới đưa tiền cho bọn họ!

Nhắc tới đây, Diêu thị liền biến sắc.

“Người một nhà mà, sao lại không phải là người một nhà chứ? Anh thư nhi* đừng nghe tiểu tử thối này nói bậy! Đạt ca nhi, mau xin lỗi tỷ tỷ của con đi.”

*Thư nhi: chỉ chị, em gái

Mặc dù trong lòng đại Diêu thị rất ghét Tống Anh, nhưng không được thể hiện ra bên ngoài quá mức.

Nếu như để người ta biết rằng nàng ta cầm tiền của nhà Tống Anh, lại còn ăn nói bậy bạ về Tống Anh, chắc chắn sẽ bị người đời đàm tiếu sau lưng.

Tống Đạt có thể nghe lời sao?

Nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của mẫu thân, hắn ta vừa tức giận vừa khóc lóc kêu gào, trong lúc nhất thời, Tống gia liền trở thành một mớ hỗn độn.

Tiếng khóc lọt vào tai, Tống Anh bĩu môi chê bai.

Quả thật là ở thời đại nào cũng không thiếu mấy đứa con nít nghịch như quỷ.

Dù sao Tống Đạt cũng là nhi tử của Đại phòng, lão nhân bây giờ đều trông cậy vào đại phòng, vậy nên không bao lâu sau, lão thái thái Mã thị đã kêu Tống Đạt qua nhà mình, nhẹ nhàng dỗ dàng.

“Nương, con ra ngoài đi dạo một lát nhé.” Tống Anh nói với Nguyễn thị một tiếng, muốn đi ra ngoài để giải tỏa cơn bực tức này.

May mắn là trong nhà có cha mẹ yêu thương, huynh trưởng hiền lành, điều duy nhất không tốt là cho dù đã phân gia nhưng cùng chung một dòng máu, dây mơ rễ má quấn lấy, chẳng thể phân rõ được ngươi ta.

Hầu phủ cũng vậy, cao cao tại thượng, nhưng năm đó khi Tống gia chạy đến thôn Hạnh Hoa để tìm nơi nương tựa, Hầu phủ cũng phải ra tay giúp đỡ, nếu không sẽ bị đồn ra bên ngoài là không quan tâm đến họ hàng, bị người đời phỉ nhổ là bất hiếu với tổ tông.

Đoạn tuyệt họ hàng thân thích, loại chuyện như vậy cũng không hay lắm.

Nếu đã ra khỏi năm đời thì còn dễ nói, nhưng những người này đều là người thân gần nhất với cha mẹ nàng.

Chỉ có thể cố gắng sống chung vậy.