Kỳ thật nàng rất muốn đi ra ngoài hoa viên ngắm cảnh hồ nước, nhưng lại sợ Lý Du tới gây chuyện. Mỗi khi đi ra ngoài, tên kia đều không cho phép nàng cách hắn quá xa.
Xuyên qua bức tường cao nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, sự thèm ăn của Ninh Anh nổi lên, nhịn không được hỏi Tiểu Đào: “Bên ngoài đang bán bánh vừng phải không?”
Tiểu Đào nói: “Khá nhiều món, nhưng ngon nhất là bánh vừng ở chỗ rẽ kia, bánh của nhà hắn xốp giòn, ngay cả Miêu ma ma cũng phải thốt lên khen ngợi.”
Nghe vậy, Ninh Anh lập tức hào hứng lấy trong túi áo ra một vài đồng tiền, nhét vào người nàng ấy.
Tiểu Đào ngay lập tức đi ra cửa chính.
Sau khi rời khỏi chốc lát, Tiểu Đào mang theo một túi giấy lớn trở về.
Chiếc túi giấy to bằng lòng bàn tay đựng vài chiếc bánh vừng nướng hơi mỏng, vỏ ngoài vàng nâu, rắc đầy hạt vừng, mùi thơm đến mê người.
Ninh Anh tham lam lấy một miếng rồi nếm thử, vừa cắn một ngụm đã cảm nhận được vẻ ngoài xốp giòn của chiếc bánh, vị mặn ngọt xen lẫn chút tiêu, khoang miệng gần như đều là hương hạt vừng.
Tiểu Đào quả nhiên không nói dối nàng, đó quả thực là chiếc bánh vừng ngon nhất mà nàng từng ăn.
Cả hai cùng nhau dùng bữa.
Sau đó, Ninh Anh lại vụиɠ ŧяộʍ lấy hai quả cam kín đáo đưa cho nàng ấy, Tiểu Đào được yêu mà sợ, Ninh Anh lặng lẽ nói: “Giấu thật kỹ, đừng để bị Miêu ma ma phát hiện.”
Tiểu Đào vui mừng gật đầu, dù sao nàng ấy cũng chỉ là một đứa bé, hai quả cam cũng có thể khiến nàng ấy cảm thấy hôm nay là một ngày vui vẻ.
Sau khi các chủ tử rời đi lúc xế chiều, Ninh Anh mang những bông hoa hạnh đó trở về Tây Nguyệt Các, có một nhánh mang hình thái rất độc đáo, nàng đặc biệt cắm nó vào bình sứ thiên thanh trong thư phòng.
Nụ hoa của nhánh hạnh kia mới vừa chớm nở, cành khẳng khiu, lẻ loi trơ trọi khi được cắm vào chỗ này lại mang một ý cảnh độc lập thanh tao.
Khi Lý Du đi tới nhìn thấy bình hoa kia, hắn chắp tay sau lưng ngắm một lát, trong mắt có vài phần thưởng thức.
Ban đêm hắn không có khẩu vị, chỉ gọi nhà bếp chuẩn bị chút bánh bột, Thái tam nương nhất thời cảm thấy khó khăn, không biết làm gì mới tốt.
Vừa lúc gặp Ninh Anh đi tới, Thái tam nương giống như gặp được cứu tinh, hỏi vội: “A Anh cô nương, lang quân nói chuẩn bị chút bánh bột, ta phải chuẩn bị cái gì mới ổn đây?”
Ninh Anh: “Lang quân dặn dò thế sao?”
Thái tam nương gật đầu.
Ninh Anh ngẫm nghĩ, nói: “Chỉ trộn mì gà thôi là được rồi.” Nàng ngừng một chút lại nói, “Thêm ít măng sợi và mầm đậu nành vào, nhớ bỏ mầm đi, lang quân không thích ăn thứ đó.”
Thái tam nương vội vàng đáp lời.
Ninh Anh lại nói: “Chuẩn bị cả nước chấm trong và nước chấm chua cay, sau đó dùng gạo tấm để nấu cháo hoa, đừng để gạo bị nát quá, canh nhạt chút mới vừa miệng.”
Thái tam nương gật đầu.
Ninh Anh: “Chuẩn bị nước chấm chua cay nhiều hơn nhé, ta cũng muốn nhặt chút lợi lộc.”
Lời này khiến Thái tam nương bật cười, nói: “Được được được, để lại cho ngươi.”
Trong phòng bếp nhỏ không có mì làm sẵn, Thái tam nương chỉ có thể bảo bà tử đi tới nhà bếp trong phủ lấy một ít mang về, Ninh Anh thì tiếp tục xử lý nhánh hạnh.
Trong phòng ngủ của Lý Du vẫn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, hai cành hoa hạnh được cắm đầy tinh tế trong bình sứ trắng đặt trên bàn trang điểm, có mấy đóa đã hé nở.
Những nhánh hạnh kia đã được người ta cắt tỉa, nhìn đâu cũng thấy lịch sự tao nhã.
Những cánh hoa trắng noãn, nhụy hoa màu hồng, có nhánh vươn xa tít tắp giống như một thiếu nữ hiếu kì đang thăm dò nhìn ra thế giới bên ngoài, thướt tha yểu điệu, tựa như được trời phú cho linh hồn.