Chương 37

Đa số họ cho rằng nàng chỉ là một ả nô tỳ, ăn bám chủ tử, nếu được thăng lên thành thị thϊếp thì được coi là một nửa chủ nhân.

Đó đã vinh hạnh lớn nhất.

Tiểu Đào là người đầu tiên nói về xuất thân.

Nếu nàng có lương tịch, có thể giống như bách tính bình thường, đạt lấy tự do, nàng đã bỏ trốn từ lâu rồi, không cần tiếp tục làm nha hoàn thông phòng gì gì đó nữa.

Ninh Anh cảm thấy thú vị, hiếu kì hỏi: “Ngươi tới đây khi nào, năm trước ta tới đây vẫn chưa từng thấy ngươi.”

Tiểu Đào đáp: “Nô tỳ đến biệt viện vào cuối năm trước.”

“Vì sao lại đến đây?”

“Nhà ta nghèo, không nuôi được ta nữa nên đã bán ta tới đây.”

Ninh Anh nhẹ nhàng ồ một tiếng, cười nói: “Cũng giống như ta thôi, thời điểm ta bị người trong nhà bán đi cũng tương tự như ngươi.”

Ánh mắt Tiểu Đào hết sức thanh tịnh: “A Anh tỷ tỷ có dáng người thon thả, khuôn mặt khả ái, nếu như gia đình không xảy ra biến cố nhất định sẽ có một tương lai rất tốt.”

Ninh Anh bật cười: “Tương lai tốt như thế nào?”

Tiểu Đào: “Miêu ma ma khen A Anh tỷ tỷ khéo tay, được chủ tử ưa thích, có thể thấy được tỷ tỷ rất có bản lĩnh.”

Ninh Anh nheo mắt lại nhìn nàng ấy, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng ăn nói rất khéo, tâm tư tinh tế, hơn nữa còn thông minh hơn nhiều so với Mỹ Nguyệt và Xuân Lan.

Đã có mấy nhánh hoa hạnh được đặt trong giỏ trúc, các nàng lại đi đến bên đình nghỉ mát để tiếp tục tìm hoa.

Lúc ấy hai người Lý Du từ hành lang đi tới, Tiểu Đào cắt hai cành cho Ninh Anh, nàng ôm chúng vào trong ngực, chỉ vào cành phía dưới nói có thể cắt xuống.

Tiểu Đào theo lời đi cắt, Ninh Anh đứng ở một bên nhìn nàng ấy.

Ngay khi cơn gió nhẹ thổi qua, một vài bông hoa hạnh đã nở rộ từ ngọn cây bay xuống theo gió, tung tóe tản ra.

Ninh Anh đứng trước gốc cây, trên tay ôm cành hạnh nặng trĩu nụ hoa, một thân áo xanh thanh lệ bị gió thổi bay, dây buộc tóc màu hồng cũng theo đó nhảy múa.

Nàng có tư thái yểu điệu lại bị làn mưa hoa hạnh lôi cuốn, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ theo bọn chúng đi xa.

Cảnh tượng kia cực đẹp, tựa như bức tranh của một cô nương thanh tao.

Hai người đi tới từ hành lang cũng nhận thấy vẻ đẹp trong một khắc này, nhất thời thất thần.

Nữ lang dưới ánh mặt trời có sức sống độc nhất vô nhị của thiếu nữ, đôi mắt ẩn chứa sự thản nhiên thoải mái, dáng vẻ hồn nhiên ôm ấp nhánh hạnh mang theo vài phần lười biếng, ưu nhã thanh tao, khí chất nhã nhặn, hòa quyện cùng cả vườn xuân sắc khiến cho người ta không dời mắt nổi.

Như sợ làm phiền tới nàng, Lý Du không khỏi thả chậm bước chân.

Viên Kiệt cũng nhìn đến mức kinh diễm, chỉ cảm thấy nữ lang kia và cảnh xuân trong vườn có một sự tương phản độc đáo.

Tiểu Đào cắt xong nhánh hạnh, vừa mang qua đã thấy hai người ở trên hành lang, vội cúi đầu chào.

Ninh Anh lúc này mới quay đầu, nhìn thấy Lý Du thì mỉm cười ấm áp với hắn, ôm nhánh hạnh làm lễ phúc thân.

Lý Du không phản ứng, chắp tay sau lưng trực tiếp đi ngang qua các nàng.

Viên Kiệt quỷ thần xui khiến liếc nhìn Ninh Anh, lại không ngờ tới nữ lang kia cũng đang nhìn hắn, bên trong đôi mắt hạnh như ngậm ý xuân, con ngươi màu hổ phách tựa như ẩn chứa khát vọng muốn nói, khiến trái tim hắn lỡ nhịp.

Viên Kiệt vội vàng ngoảnh mặt đi, trong lòng có chút chột dạ.

Đợi hai người đi xa, Ninh Anh mới đặt nhánh hạnh vào một giỏ trúc cách đó không xa. Nàng xoay người nhìn các cành bên trong, lại cắt thêm ba hoặc hai cành nữa.

Buổi chiều Lương Hoàng vẫn luôn là người hầu hạ bên cạnh Lý Du, Ninh Anh nhàn rỗi được nửa ngày.